Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

Phần kết: Ngọn thương. Lance_of_"Gungnir".[]

Birdway lái chiếc xuồng cao su quân sự xuyên qua màn hơi nước bao phủ Vịnh Tokyo.

Ngoài cô ra, chiếc xuồng còn chở Kamijou Touma, Index, Misaka Mikoto, Lessar và con mèo tam thể.

Một bức màn xám xịt có thể khiến người ta mất phương hướng lấp đầy không gian xung quanh đồng đều tứ phía. Khung cảnh trông như một ảo ảnh lạ thường hơn là một bộ phận của Tokyo.

“Chúng hẳn đã phát hiện ra ta rồi.” Birdway mau miệng nói.

Đến bây giờ, những đốm lửa vẫn lượn lờ trôi xuống quanh chiếc xuồng cao su bởi nó đang di chuyển vượt quá một tốc độ nhất định. Tuy nhiên, Birdway không rảnh rang đâu mà đợi chúng. Cô cho xuồng chạy hết tốc lực và lướt qua những đốm lửa trước khi chúng có thể thực thể hóa thành những hình nhân lửa. Những hình nhân lửa từ đó sẽ mất dấu mục tiêu của chúng ngay khi vừa được sinh ra, nên chúng chìm xuống biển mà chẳng làm gì cả.

Hồi tưởng lại, Kamijou mới nhận ra chính Níðhöggr đã tấn công chiếc máy bay chở khách siêu thanh lúc đầu. Không hình nhân lửa nào xuất hiện bên trong máy bay. Chúng có thể đã phân chia mục tiêu chúng sẽ nhắm đến.

Chiếc xuồng cao su tiếp tục tiến về phía Sargasso, kéo theo một vệt ánh sáng cam kì lạ phía sau.

“Gremlin chắc đã phát hiện ra sự tiếp cận của chúng ta từ lâu. Không biết có phải chúng quá tập trung vào việc chế tác ngọn thương nên không thể cử ai tấn công ta hay…”

Họ sau đó nghe một tiếng ầm ầm như thể âm thanh động đất.

Một bóng đen khổng lồ tựa ngọn núi đột nhiên xuất hiện trong màn xương xám bao quanh họ. Họ hẳn còn vài cây số nữa mới tới đích, nên quy mô choáng ngợp này bóp nghẹt lồng ngực Kamijou. Thứ này thậm chí còn lớn hơn con rồng lúc trước.

Bóng đen hình người khổng lồ đó vươn cao hơn năm trăm mét so với mặt biển. Thường thức của Kamjou bị rúng động bởi suy nghĩ về thứ lớn như vậy đang đứng trên hai chân.

“Cái…gì thế?” Cậu lẩm bẩm. “Chẳng lẽ đó cũng là người của Gremlin sao? Chúng còn đang che giấu từng nào sức mạnh phi lí nữa chứ!?”

“Đây là tổ chức đã cho một pháo đài di động dài vài chục cây số bay đi trên không. Đừng tỏ vẻ bất ngờ đến thế khi thấy một kẻ địch lên đến cây số chứ.”

Nếu chúng thực sự muốn phá hủy Tokyo, chúng có thể làm vậy bất kì lúc nào.

Thành phố vẫn giữ nguyên được hình dạng bởi chiến thuật chúng chọn tình cờ là loại chia rẽ những gì mọi người đấu tranh để giành lấy.

“Đừng cả nghĩ quá,” Birdway quát. “Chúng ta không thể vượt qua nếu không đánh bại thứ này. Nếu tập trung tất cả những đòn tấn công vào một chân và khiến nó không thể cử động thì sẽ qua được thôi. Đừng quên rằng đây mới chỉ là màn mở đầu. Chúng ta ở đây để ngăn chặn việc chế tác ngọn thương.”

Trước khi Kamijou kịp đáp lại, bóng đen khổng lồ tách ra thành vài khối và chìm xuống đại dương.

“Gì chứ!?”

“Trước khi muốn hỏi gì thì ngậm mồm lại và bám chắc vào!! Chắc anh không muốn cắn phải lưỡi mình hay bị hất văng ra đâu, đúng không!?”

Sau khoảng trễ vài chục giây, một con sóng lớn ập xuống chiếc xuồng cao su không chút nhân từ. Birdway cố giữ mặt trước chiếc xuồng vuông góc với con sóng nhiều nhất có thể để lướt qua nó. Vài gợn sóng kéo dài tầm vài mét lướt qua. Chiếc xuồng cao su nhẹ nên nó khó giữ được thăng bằng. Nó có thể lật úp dễ dàng.

“Đó là trụ cột phòng thủ của Sargasso đúng không!? Tôi không cho là nó sẽ tự sụp đổ thế đâu. Ai đó đã hạ nó sao!?”

“Đừng có hỏi tôi!”

“Chẳng phải chỉ có một đáp án nếu không phải do ta à?”

Lời bình luận của Lessar khiến Birdway cau mày trong khi cô chật vật cố điều khiển tay lái kết hợp động cơ.

“Ý cô là việc đó được thực hiện từ trong Sargasso?”


Giữa vô số tàn tích của những con tàu tạo thành Sargasso có đặt một cái đĩa.

Cái đĩa được làm từ đất sét khô và một trái tim đỏ thẫm nằm chễm chệ trên đó, tiếp tục đập.

Nó thuộc về Mökkurkalfe.

Mökkurkalfe là kẻ thù của Thor trong thần thoại Bắc Âu. Nó là một dạng sống nhân tạo được tạo thành từ trái tim của một con ngựa cái đặt trong một cơ thể đất sét khổng lồ tựa ngọn núi. Truyền thuyết kể rằng con ngựa cái hèn nhát tới nỗi Mökkurkalfe không thể chiến đấu hẳn hoi và sau đó bị đầy tớ của Thor phá hủy.

Vậy nên nếu trái tim khiếm khuyết được thay thế bởi một đạo cụ mạnh mẽ hơn, người ta có thể tạo ra một sức mạnh áp đảo xứng làm kẻ địch của các vị thần.

Một cánh tay mảnh khảnh nắm lấy trái tim ấy.

Nó thuộc về Thần Sấm Thor.

Như thể đang tái hiện lại truyền thuyết, chàng trai đó nhấc trái tim lên từ cái đĩa trong khi lờ đi thứ chất lỏng bốc mùi sắt bết dính trên những đầu ngón tay và lòng bàn tay của mình.

Không. Về mặt kĩ thuật, đó không phải chuyện đang xảy ra.

Tuy trông hoàn toàn giống hệt, nhưng chàng trai này là kẻ khác chứ không phải Thần Sấm Thor.

“…”

Cậu ta không hề do dự và không thay đổi nào xảy đến với giọng nói hay biểu cảm.

Chàng trai bóp nát trái tim đỏ thẫm. Với âm thanh của một thứ trái cây thối rữa bị ném vào tường, tàn dư của trái tim rơi xuống đất như rác trong nhà bếp. Ngay sau đó, âm thanh trầm của thứ gì đó to lớn đang sụp đổ vang lên.

“Ngươi đang làm gì vậy hả?” Giọng của một cô gái cất lên câu hỏi.

Cô gái tóc vàng, mắt xanh này có một mắt được che bởi miếng băng bịt và mang một cái mũ cùng tấm áo choàng phù thủy. Mặc cho có ngoại hình đáng yêu, cô ta được biết tới như một Ma Thần và nắm giữ quyền năng có thể kết thúc lịch sử nhân loại bất kì lúc nào. Cô ta là một thực thể hiếm thấy tìm kiếm ngọn thương đó không phải vì thiếu sức mạnh mà do có quá nhiều.

Cô ta là Othinus.

Cô gái đột nhiên xuất hiện đằng sau kẻ sát nhân giả mạo thành Thần Sấm Thor này, nhưng anh ta chỉ nhún vai.

“Chẳng qua ta nghĩ là đã đến lúc rồi thôi.”

Một tiếng gầm lớn vang lên. Một vùng Sargasso bị lấp đầy bởi ánh chớp sáng mang màu trắng tinh khiết.

Nó phát ra từ Mjölnir, người được liên kết với Thor.

Cô ta cũng đang giúp đỡ Marian Slingeneyer trong việc chế tác ngọn thương.

“Ta không cho rằng từng đó đủ để giết cô ta, nhưng chắc cũng đủ để khiến ả không làm gì được một lúc. Còn bây giờ, Othinus, Dvergr có thứ hạng thế nào trong danh sách ưu tiên của ngươi nhỉ?”

“Hiện nguyên hình đi. Hay ngươi muốn chết trong hình dạng cải trang đó?”

Không biết từ lúc nào, chàng trai hóa ra thành một thanh niên. Anh ta cao ráo nhưng có nét gì đó u sầu. Anh ta có biểu cảm của một người có chút thất vọng không cuộc đời thì cũng với thế giới.

Anh ta cũng là một sự tồn tại có những truyền thuyết được kể ở nhiều nơi.

Anh ta là Ollerus.

Ban đầu, anh ta đáng lẽ đã là Ma Thần của thời hiện đại. Tuy nhiên, Othinus đã chiếm mất phương pháp và cơ hội duy nhất.

Vai trò của anh ta là một vị thần cổ.

Anh ta là kẻ thống trị những luật lệ cổ đáng ra phải bị đánh bại để chứng tỏ quyền năng và tính hợp pháp của vị thần mới. Ollerus đã bị lôi xuống vị trí đó, nhưng anh ta vẫn đủ khả năng để đối mặt con người duy nhất đã chạm tới cảnh giới Ma Thần.

Cô gái đeo băng bịt mắt nheo mắt và khẽ chạm vào vành mũ phù thủy của mình bằng những ngón tay mảnh mai.

“Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi đánh cược tính mạng mình cho kế hoạch này nên chắc không chỉ có thế đâu nhỉ. Nếu đúng là thế thật, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức rồi quay trở lại chế tác ngọn thương. Ta là Ma Thần có thể bẻ cong luật lệ của sự sống và cái chết để hỗ trợ ta trong chiến đấu. Ngươi nghĩ rằng sự sống chết của kẻ nào đó đủ ngăn kế hoạch của ta ư?”

“Mừng là ngươi không nhìn thấu hết kế hoạch của ta ngay. Thế thì ta yên tâm rồi. Có vẻ khả năng vô tận của ngươi đã đưa quyền năng của ngươi đi theo hướng tiêu cực.”

“Ta chỉ có thể bổ sung con người vào hàng ngũ Einherjar của ta,” Cô gái lẩm bẩm thất vọng. “Ta không cách nào cho một vị thần tham gia cùng được. Thế nên ta thực sự sẽ xóa sổ ngươi. Chắc ngươi không thấy phiền đâu nhỉ?”

“Ha ha ha. Đừng bi quan vậy chứ, Ma Thần Toàn Năng. Không ai có thể đứng sánh ngang với ngươi vào lúc này đâu. Đừng có coi ta là một con quái vật thật sự chỉ vì ngươi thấy cô đơn chứ.”

“…”

Cô gái được gọi là Ma Thần nhắm con mắt độc nhất của mình lại chỉ một lần.

Giống như cô ta đang cố gạt khỏi tâm trí tên hề thực sự ghê tởm.

Ngay khoảnh khắc sau, không gian hẹp giữa họ bị lấp đầy bởi hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm triệu vụ nổ kì lạ.

Nếu thuyết tương đối tổng hợp mối quan hệ giữa không gian và thời gian cho phép một vật thể tương tự hố đen tồn tại dưới những hoàn cảnh đặc biệt nhất định, sức ép không gian kinh hồn sinh ra bởi cuộc đụng độ đáng sợ của họ có thể đã bóp méo sự liên tục của thời gian.

Đó là sự kinh hồn của chuỗi công kích này.

Một bức tường những vụ nổ lấp kín không gian trống giữa hai con quái vật. Nó không có dấu hiệu chấm dứt và có vẻ hoàn toàn ngó lơ khái niệm về số lượng.

“Hồi ở Baggage City ta tưởng ngươi cũng biết tự lượng sức một chút,” Ma Thần Othinus nói trong khi chỉ mấp máy môi. Mặc cho tiếng ồn từ bao vụ nổ, giọng của cô ta vẫn nghe rõ ràng đến kì lạ. “Nhưng có vẻ ta đã nhầm. Hay là giữa đường ngươi đã mất trí rồi? Dù sao thì, thử suy nghĩ từ góc nhìn của những kẻ phải đối phó với ngươi đi. Thế giới không có xoay quanh ngươi đâu. Chỉ ta mới có thể tuyên bố điều đó thôi.”

“Ta chưa từng nghĩ mình có thể thắng bằng tiểu xảo này,” Ollerus trả lời vô tư lự. “Và dù không thắng cũng chẳng sao.”

Ngay sau đó, Ollerus đột nhiên chấm dứt phần của mình trong cuộc trao đổi những vụ nổ ngang ngửa vô tận. Lượng lớn đòn tấn công của cô gái đeo miếng băng bịt mắt tiến lại gần với mãnh uy của những con sóng dữ. Ollerus không hề phòng thủ hay né tránh. Thay vào đó, anh ta lại bước tới hứng trọn cơn mưa vụ nổ.

Xương cốt anh ta phát ra tiếng vỡ vụn còn da thịt thì nổ tung.

Một cánh tay văng đi, nhưng biểu cảm của Ollerus không thay đổi dù chỉ một chút.

Trước khi nó kịp biến sắc, anh ta lao tới Ma Thần Othinus nhanh nhất có thể.

Bàn tay anh ta tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

“Chỉ người đã chạm tới cảnh giới Ma Thần mới có thể nghiên cứu một Ma Thần. Và cũng chỉ người như thế mới có thể tìm ra cách chống lại một Ma Thần!!”

Anh ta áp mạnh lòng bàn tay của mình vào giữa ngực cô gái.

Thứ trông như một cây cọc làm từ ánh sáng phóng vọt ra.

“Ta sẽ biến ngươi thành yêu tinh.”

Thời gian dừng lại.

Những vụ nổ biến mất.

Trong không gian tĩnh lặng đó, mắt Ma Thần Othinus trố to. Chỉ những từ ngữ của Ollerus xóa tan sự tĩnh lặng của Sargasso.

“Ta đã xây dựng một ma thuật từ một sự kiện lịch sử mà những thế lực Cơ đốc giáo lớn đã thực hiện mà không nhận ra. Nói đơn giản thì họ thu nhỏ những vị thần ngoại đạo. Vua của rừng biến thành một người lùn. Nữ hoàng của biển bị tái tạo thành nữ quái đánh chìm các con tàu. Vị thần bị trúng ma thuật này sẽ bị lôi khỏi cảnh giới Ma Thần và phải trở về cảnh giới con người!!”

Có một giả thiết cho rằng các vị thần của bao tôn giáo cổ mâu thuẫn với Cơ đốc giáo bị tái phân loại thành những tà thần rơi vào mục ác ma. Những vị thần đó trở thành kẻ thù rõ ràng, nhưng còn có những kẻ đã bị tái tạo thành những thực thể sống bên cạnh nhân loại.

Nói cách khác là yêu tinh.

Những người hàng xóm nhỏ bé ấy là những thực thể đáng sợ hay bắt cóc con người và ăn tươi nuốt sống nội tạng, nhưng chúng cũng hỗ trợ công việc hoặc việc nhà nếu hội đủ những điều kiện nhất định. Các thế lực tôn giáo từng cấm đặt niềm tin vào chúng, nhưng chúng vẫn tồn tại trong trái tim mọi người. Những thực thể này không hoàn toàn bị tái tạo thành kẻ thù hay bị tiêu diệt hoàn toàn. Không như các tà thần với quyền năng to lớn được công nhận nhưng bị xem như những kẻ thù tàn nhẫn, hầu hết trong số này xoay sở để đọng mãi trong tim mọi người với điều kiện chúng bị rút hết sức mạnh hoặc thu nhỏ.

Ollerus đã tạo ra một hệ thống từ điều này và nhét nó vào một ma thuật độc nhất.

Danh từ “yêu tinh” cũng không hiếm lắm. Các tôn giáo không coi nó là cấm kị và nó tràn ngập trong những câu chuyện cổ tích và sách tranh của trẻ con. Tuy nhiên, rất ít người lọc ra được chính xác hình dạng thực sự và vai trò gốc của chúng từ dòng thông tin ào ạt. Tương tự như hỗn hợp thông tin khổng lồ trên internet hiện đại làm giảm sự tin cậy và tính xác thực của thông tin xuất hiện trên đó.

Cũng vì thế, chỉ kẻ đã bước vào cảnnh giới Ma Thần mới có thể lọc ra ma thuật có thể giết một Ma Thần.

Tuy là một phương thức méo mó, nhưng ai cũng rõ điều gì sẽ xảy đến nếu ma thuật đó đánh trúng Othinus, kẻ đã chạm tới cảnh giới Ma Thần.

“Dù cho cả nhân loại hợp sức thì cũng không có cách nào chống lại thực thể được gọi là Ma Thần. Và sự thật giản đơn đó cũng không thay đổi ngay cả khi gộp thêm cả những kẻ mấp mé tồn tại trong cảnh giới nhân loại như bọn ta,” Ollerus nói.

Anh ta nói về sự khởi đầu của một cái chết chắc chắn.

“Vì thế thay vì cố nâng nhân loại lên vị trí cao hơn, ta sẽ lôi ngươi xuống. Ta sẽ xé đứt đôi cánh của ngươi, công kích ngươi từ trên không và ném ngươi xuống đám đông những người chỉ có thể bò lê lết trên mặt đất. …Kết thúc rồi. Dù con người không thể giết một vị thần, chúng ta vẫn có thể chống lại một yêu tinh.”

“Gh…”

Cô gái đeo băng bịt mắt vặn người và một tiếng rên thoát khỏi bờ môi cô ta.

Có phải cô đang cố chịu đựng cơn đau?

Có phải cô đang cố đè nén sự thay đổi chóng vánh diễn ra trong cơ thể mình?

Ollerus cho là như vậy.

“He he.”

Nhưng anh đã lầm.

Anh đã quá ngây thơ.

Vai Othinus rung lên và giọng của cô ta lọt vào tai anh kèm hơi thở ngọt ngào.

“Cảm ơn, Ollerus.”

“…”

Trong một khắc – chỉ trong một khắc – cả tâm trí Ollerus cũng trở nên trống rỗng.

Cô ta cười lớn.

Anh còn không thể tưởng tượng ra tại sao vai cô gái lại rung lên khi cô ta cố nén tràng cười.

Đó là lí do phải mất một lúc anh mới nhận ra.

Dẫu đã ấn lòng bàn tay anh vào giữa ngực Ma Thần và bắn cây cọc ánh sáng vào cô ta, mũi cây cọc lại không nằm trong người Othinus. Không phải một bức tường dày đã xuất hiện để chặn nó lại. Giác quan của Ollerus bảo rằng nó đã xuất hết từ lâu, nhưng giác quan của Othinus lại nói rằng nó chỉ mới ra một phần.

“Đơn giản lắm, Ollerus à. Thực sự đơn giản lắm. Ta đã đánh lừa giác quan của ngươi. Ngươi đọc diễn văn chiến thắng trước khi ngươi lôi vũ khí bí mật của mình ra. Chỉ có vậy thôi. Và khi ngươi đã biết được mánh rồi thì trò vặt đó chẳng còn gì bất ngờ nữa cả.”

“!!”

“Với lại…”

Ollerus cuống cuồng cố rút tay ra nhưng lại quá chậm.

Đây là nỗ lực liều mạng một lần. Anh chưa từng tính tới lối thoát.

Ma Thần Othinus không do dự chộp lấy cổ tay Ollerus.

“Đã biết trước sự tồn tại thì ta sẽ tận dụng được thôi. Với ngươi chắc phí thời gian chứ ta thì thấy đó là một phần thưởng bất ngờ đấy. Dẫu sao ta cuối cùng cũng tìm ra cách chấm dứt mọi thứ với con người phiền hà đến từ quá khứ của ta rồi mà! Chính ngươi tự mang đến phương thức khiến ngươi thất bại đấy!!”

Một tiếng ồn lớn vang lên.

Othinus đã đập bàn tay còn lại vào ngực người thanh niên. Bàn tay cô ta tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Một cây cọc ánh sáng nhọn hoắt phóng ra từ lòng bàn tay cô, phá hủy hoàn toàn bên trong cơ thể Ollerus rồi chui ra lại từ lưng anh.

“Ha ha ha.”

Cô rút lại tay cùng cây cọc thò ra từ nó.

Cơ thể người thanh niên chao đảo.

Sự hiện diện kì quái và choáng ngợp lúc trước đã mất. Tất cả đã tan biến.

“Ha ha ha ha ha ha ha!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!”

Lưng cô gái đeo băng bịt mắt ngửa ra sau khi cô ta cười lớn.

Cứ như thể cô ta cảm thấy thành tựu này còn hơn cả việc hoàn thành ngọn thương.

Và…

Người thanh niên lên tiếng mặc cho trông như anh sắp gục ngã bất cứ lúc nào.

Hi vọng đầu tiên của ta thất bại, nhưng hi vọng thứ hai của ta thì vẫn còn đó."

“…?”

Lông mày của Ma Thần Othinus nhúc nhích thuần bối rối.

Khoảnh khắc sau, một cây cọc yêu tinh khác chính xác xuyên thẳng qua tim cô ta.

“Dah…”

Cô ta còn không có thời gian quay lại.

Cô ta không chút nhân từ phủ kín không gian đằng sau bằng số vụ nổ lên đến ít nhất chín chữ số. Thứ gì đó bị nghiền nát và một tiếng gầm lớn xuyên thủng những con tàu đổ nát chất đống xung quanh họ.

Cô ta không thể hít thở đàng hoàng.

Othinus quay lại với cử động vụng về của một cỗ máy thiếu dầu. Cuối cùng, cô ta nhìn thấy kẻ tấn công thứ hai.

“Fiamma…Cánh hữu…!?”

“Ta đã thực hiện một thí nghiệm có giá trị hồi còn ở Thành Phố Học Viện.”

Gã thanh niên một tay mặc độc màu đỏ khẽ cười trong khi nửa người bị vùi dưới đống đổ nát của những con tàu.

Một chất lỏng đỏ thẫm kéo thành vệt từ khóe miệng hắn.

“Ta thử kiểm tra xem liệu ta có thể hoàn toàn che giấu sự hiện diện của mình trên một chiến trường đầy rẫy những thành viên hùng mạnh của vô số tổ chức hùng mạnh không. Có vẻ phương pháp của ta hiệu quả với cả một Ma Thần. …Cũng nhờ vậy mà ta đã dùng phép yêu tinh hóa này lên ngươi thành công.”

“Ta…” Ollerus khuỵu một đầu gối xuống đất với vẻ vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn nói với biểu cảm của kẻ chiến thắng. “Ta không còn hứng thú gì với việc trở thành Ma Thần nữa. Nhưng ta không thể cho phép ai lợi dụng cảnh giới mà ta từng mong đạt đến. Để ngăn ngươi và tước đi tính trạng Ma Thần của ngươi, ta không tiếc phải từ bỏ thứ làm ta trở nên đặc biệt. …Ngươi đã hiểu sai về ta, đúng không? Thế cho nên ngươi mới nghĩ ngươi đã thắng từ khoảnh khắc ngươi biến ta thành yêu tinh.”

“……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………”

Chuyện đã tới nước này, sự hoàn thiện của Gungnir không còn quan trọng nữa.

Nó không phải linh cụ phóng đại sức mạnh của một pháp sư. Nó chẳng qua chỉ là một công cụ để kiểm soát quyền năng to lớn của một Ma Thần và giúp nó dễ sử dụng hơn. Lúc này, khi Othinus đã mất đi quyền năng Ma Thần của mình, nó chẳng còn ích lợi gì cho cô ta nữa.

Tất cả đã chấm dứt.

Khả năng vô hạn đã rời khỏi tầm tay cô ta.

Trong khi những suy nghĩ đó tràn ngập tâm trí Ollerus, anh thấy điều anh không thể tin nổi.

Cả một con quái vật như anh cũng không thể tin được.

“Hê hê hê.”

Cô ta cười lớn.

Cô gái đeo băng bịt mắt chưa suy sụp.

Nhưng không thể như thế được. Ollerus không thể tin nổi. Anh chẳng thể hiểu sao lại thế được. Othinus đã bị trúng yêu tinh hóa, từ đó mất đi quyền năng Ma Thần của mình. Chế tác ngọn thương không còn có ý nghĩa gì nữa và Gremlin đã mất đi biểu tượng đằng sau tổ chức rồi mà.

Chẳng còn gì có thể dẫn cô ta tới chiến thắng vào lúc này nữa.

Hay ít nhất đáng lẽ là thế.

“Không thắng thì cũng chẳng vấn đề gì với ta cả,” Cô gái đeo băng bịt mắt nói trong rên rỉ. “Quan trọng là thống nhất khả năng vô hạn của ta kìa. Thành và bại luôn là nửa này nửa kia. Dù cho ta có tích lũy bao nhiêu kinh nghiệm và bất kể ta chịu thất bại lớn cỡ nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc sẽ xảy ra lần kế tiếp. Từ trước tới nay ta chưa từng biết phải làm theo hướng nào hay phải rẽ đường nào. …Ta muốn có cây thương để thoát khỏi tình huống đó. Thay vì có nửa thành công, nửa thất bại, ta sẽ có 100% thành công.”

"Không lẽ…”

Ollerus cuối cùng cũng ngộ ra.

Nhưng sự thật này quả là một cơn ác mộng.

“Không lẽ nào!!”

Ta chỉ cần nó nghiêng theo hướng này hoặc hướng kia.” Cô ta tuyên bố với một nụ cười ngoắc rộng xẻ ngang khuôn mặt. “Không quan trọng ta hoàn thành cây thương và có được 100% thành công hay trở thành yêu tinh và có 100% thất bại. Những hành động của ta bị hạn chế bởi cân bằng 50% liên tục giữa thành công và thất bại. Ta không bao giờ có thể biết hành động của mình được mặt ngửa hay sấp, nên ta không bao giờ biết ta có thể tiếp tục dựa vào hành động đó không. Tiến về phía trước mà luôn được mặt ngửa thì hay đấy. Nhưng nếu ta biết mọi con đường ta chọn sẽ cho ra mặt sấp, ta có thể kiếm 100% thành công bằng cách luôn đi ngược hướng với con đường ta chọn!! Thất bại trên vai trò Ma Thần như biển chỉ đường tới thành công trên vai trò Ma Thần!! …Từ đầu hai ngươi đã chẳng làm được gì rồi. Dù ta thắng hay thua, các ngươi cũng không thể ngăn ta trở thành một Ma Thần hoàn thiện!!”

Nếu cô ta thắng, cô ta sẽ trở thành một Ma Thần hoàn thiện.

Nếu cô ta thua, cô ta sẽ trở thành một Ma Thần hoàn thiện.

“Thế cho nên Imagine Breaker đó mới khó chịu đến vậy! Ừ thì đúng là nó nắm giữ khả năng đẩy ta đến 100% thất bại, nhưng vai trò làm điểm tham chiếu và điểm sửa chữa thế giới của nó lại mâu thuẫn với ước nguyện thay đổi thế giới của ta. Do loại trừ phương pháp đạt 100% thất bại đó nên ta không còn lựa chọn nào ngoài mời gọi 100% thành công bằng cây thương. Ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ mang tới một cách tiếp cận thay thế thú vị tới vậy!!”

Cô ta chỉ cần đạt được thái cực này hoặc thái cực kia.

“Ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha!! Ta cứ sợ sẽ rơi vào tình huống dị kiểu ta sẽ liên tục thất bại nhưng lại đụng phải ngõ cụt trong lúc đi ngược hướng chứ. Một khi chạm tới cấp độ của ta thì khó mà trải nghiệm được thất bại hoàn toàn không thể hồi phục lắm. Thế cho nên ta mới mong ngươi sẽ làm hộ ta. Ta biết ngươi rồi cũng sẽ tới giết ta! Ngươi quả là thiên tài! Ha ha. Một thiên tài bị ta lợi dụng dù có làm gì đi nữa!!”

Tới thời điểm Othinus dựng lên kế hoạch đó, cuộc chiến của cô ta với thế giới căn bản đã kết thúc. Dù kết quả ra sao, cô ta cũng sẽ đạt được mục đích của mình. Ngọn thương đó không phải phần không thể thay thế trong kế hoạch của cô ta. Nó chẳng qua chỉ một trong vài nhánh của biểu đồ. Và cô ta đã che giấu điều đó thành công.

“Để ta nói lại nhé: cảm ơn các ngươi,” Cô gái đeo băng bịt mắt tuyên bố với một nụ cười xẻ ngang khuôn mặt. “Nói theo kiểu của ngươi thì cây thương là hi vọng đầu tiên của ta còn không sử dụng nó là hi vọng thứ hai của ta đấy. Ta không thể phủ nhận việc này khiến ta có chút buồn nôn, nhưng kết quả cuối vẫn như nhau. Giờ thì, đã đến lúc ta dang đôi cánh của mình rồi. Ta sẽ thống trị thế giới này trong hình dạng hoàn chỉnh của ta!!”

Chẳng ai làm gì sai cả.

Cô ta đã lên kế hoạch để ra kết quả này dù cho có ai có làm gì đi nữa.

“…”

“…”

Ollerus và Fiamma Cánh hữu thoáng nhìn nhau.

Và cả hai cùng hành động.

“Thành và bại, ngửa và sấp… Chẳng còn điều gì quan trọng với ta nữa,” Cô gái nói với nụ cười xẻ ngang khuôn mặt. Cô ta dang rộng tay như thể chào đón một người bạn cũ. “Đã đến mức này rồi mà các ngươi thực sự nghĩ mình có cơ hội chống trả nào ư? Hai ngươi chỉ có thể bò lê trên mặt đất vì các ngươi không thể thoát khỏi thân phận những đứa trẻ nhân loại yếu ớt thôi. Quỳ gối trước ta mà chứng kiến lịch sử đi. Đây là 100% thành công đấy!!”


Chiếc xuồng cao su quân sự lại gần một đầu Sargasso.

Kamijou Touma không có thời gian để ngạc nhiên trước việc một kiến trúc khổng lồ như vậy đã được che giấu ở giữa Vịnh Tokyo hay căn cứ của chúng lại gần Thành Phố Học Viện tới thế.

Cậu đặt một bước lên hòn đảo tạo thành từ vô vàn con tàu đắm ấy.

Một cảm giác kì lạ xộc lên từ chân và xuyên vào não cậu. Cậu tưởng rằng mình có thể sẽ ngất đi ngay tại đấy.

Có gì đó không đúng.

Cậu gần như nghi ngờ đây là một phần thế giới thật.

Cậu cảm thấy như mình đã bị lạc vào một cơn ác mộng kinh hoàng đến nỗi một cú sốc cũng giết được một con người, thậm chí cậu còn chẳng biết sự thay đổi đã xảy ra lúc nào.

Phải.

(Cảm giác kì quái quá. Đây là Gremlin sao? Chúng có thể bóp méo thế giới đến nhường này ư?)

Chuyện gì đã xảy ra với cây thương?

Còn Ma Thần thì sao?

Luẩn quẩn trong đầu những câu hỏi đó, Kamijou thấy thứ gì đó rơi xuống từ boong của một tàu chở khách đã gãy làm đôi.

Đó là người đàn ông có tên Ollerus.

Kamijou không biết người thanh niên đầy máu đó có còn thở không.

“Chào,” Một cô gái đứng trên đỉnh chiếc thuyền chở khách lên tiếng.

Đầu Kamijou rụt rè quay sang hướng đó. Cứ như đầu cậu bị kéo lên bởi một sợi dây cước vô hình.

Cậu không biết chuyện gì đang diễn ra ngoài tầm mắt của mình.

Index, Misaka Mikoto, Birdway, Lessar và con mèo tam thể đang ở trên xuồng cùng cậu, nhưng cậu không thể nghe được tiếng ai, thậm chí còn chẳng thể thoáng thấy họ nơi khóe mắt mình.

Họ có đứng sững tại chỗ như cậu không?

Hay, cậu không muốn nghĩ đến khả năng này nhất, họ đã biến mất đến một nơi nào đó rồi?

Đứng phía trên là một đơn thể hình người bóp méo thế giới ghê gớm hơn một hố đen.

Chỉ mình Ma Thần Othinus cười tươi.

“Xong hết rồi. Ngươi tới muộn quá đấy. …Nhưng giờ chẳng còn việc gì quan trọng nữa. Tới sớm hay muộn thì điều này cũng sẽ xảy ra thôi.”

“…Mình tới muộn quá rồi ư?”

Mi mắt Kamijou co giật kì lạ.

Cậu không thể tin nổi.

“Lẽ nào ngọn thương đó…Gungnir đã được hoàn thành rồi sao!?”

“Ồ, ngọn thương,” Cô gái đeo băng bịt mắt nói với vẻ của người nhớ lại vấn đề nhỏ nhặt. “Marian Slingeneyer thất bại rồi. Hawaii, Baggage City, cả cuộc tấn công vào Thành Phố Học Viện vì Fraulein Kreutune, tất cả đã kết thúc trong thất bại. Ollerus đã phá hủy tất cả.”

“…?”

Cậu không thể thở phào dù chỉ giây lát.

Mặc dù nói thế, Othinus vẫn không tỏ vẻ bận tâm hay giận dữ.

Nhưng thực sự mấy việc đó chưa từng quan trọng gì.” Cô gái đeo băng bịt mắt khẽ nhún vai. “Ngọn thương chẳng qua chỉ là linh cụ dùng để hoàn thiện tính trạng Ma Thần của ta. Chỉ cần tìm ra cách làm vậy mà không dùng đến ngọn thương thì chẳng sao hết. Chẳng hạn như cái phương thức độc nhất để giết ta mà Ollerus bí mật phát triển ý.”

“…”

“Với lại, mọi hành động của Gremlin tuy nhằm để chế tác ngọn thương, nhưng không nhất thiết chỉ có cách ấy mới làm ra được nó. Phương pháp sử dụng Dvergr Marian Slingeneyer chẳng qua chỉ là một mồi nhử thôi. Ta có thể tự chế tác ngọn thương, nhưng ta mà tiết lộ ra thì đám các ngươi có khi sẽ gây trở ngại mất. Ta bỏ công đi tập hợp lũ yếu đuối đó và cho chúng tiến hành kế hoạch mồi nhử ấy bên cạnh kế hoạch của riêng ta. Tất cả là để lũ các ngươi lo ngăn chặn mồi nhử đó thay vì kế hoạch của ta.”

“Đùa…đấy sao…”

“Về cái gì cơ? Về việc ta có thể dễ dàng lật ngược giả định rằng chỉ có một phương pháp chế tác ngọn thương à? Hay là thuộc hạ của ta và các chiến hữu của ngươi lại có thể bị lừa dễ dàng tới vậy?” Cô gái đeo băng bịt mắt hỏi với giọng nhạo báng. “Ngươi có biết điều này không? Vị thần Bắc Âu mà ta lấy cái tên Othinus được biết tới như vị thần của chiến tranh, ma thuật, nghệ thuât…và cả sự phản bội. Ông ta lừa dối mọi người để lan rộng hỗn loạn và gây ra những tranh chấp không cần thiết, tất cả chỉ để kiếm thêm linh hồn tử sĩ một cách hiệu quả hơn. …Mọi thông tin các ngươi có được về ngọn thương ấy là do ta lan truyền. Gremlin và kẻ địch của nó bị thao túng bởi thông tin chúng tìm được ở nơi ta để sẵn lại cho chúng. Dù ai nói gì đi nữa thì đó cũng là sự thật. Kể cả Ollerus cũng bị lừa luôn.”

“………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………”

Kamijou không thể bắt kịp tình hình.

Não cậu từ chối tiếp nhận thông tin.

Tổ chức lớn với cái tên Gremlin đã làm rung chuyển thế giới đến vậy, nhưng tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là nỗ lực vô ích không có ý nghĩa gì sao?

Hawaii, Baggage City, và cả cuộc chiến tranh giành Fräulein Kreutune chẳng qua là biện pháp an toàn dùng để che giấu giới hạn thời gian thực sự sao?

Cô ta đã một mình tiến hành tất cả.

Cô gái đeo băng bịt mắt được gọi là Ma Thần đã thao túng cả thế giới.

“Thôi, đến lúc vui vẻ một chút rồi.”

Kamijou nghe thấy một âm thanh nghe như hòn đá rơi xuống bùn.

Nó phát ra từ đầu của cô gái tóc vàng, mắt xanh tên Othinus.

Miếng băng bịt mắt màu đen bị đẩy ra từ phía trong. Một vật thể bọc trong chất lỏng đỏ thẫm bắn vọt ra từ hốc mắt rỗng. Nó cứ tiếp tục như thế.

“Ha ha ha ha!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!”

Ả Ma Thần ưỡn lưng mà cười sằng sặc.

Mũi thương không sắc bén như dao. Đó là một lưỡi rộng bành như thể một thanh kiếm hai lưỡi được nhét vào cán. Điều gì sẽ xảy ra nếu thứ đó bị lôi ra từ hốc mắt nông của cô ta? Tiếng bẻ khớp liên tục vang lên xen lẫn cùng âm thanh nhớp nháp. Không, đó là âm thanh của thứ gì đó đang bị vỡ nát và phân tách. Hốc mắt của cô ta có thể đang banh rộng và méo mó như cái lỗ giữa một vòng dây chun. Nó có khi còn trở nên lớn hơn cả gương mặt nhỏ nhắn của cô gái.

“…A…”

Cơ thể Kamijou Touma đông cứng như thể bị tê liệt trong khi cậu chứng kiến cảnh tượng choáng ngợp ấy.

Cậu chẳng thể làm được gì ngoài đứng nhìn.

Cậu còn không thể đoán được nó sẽ gây ra bao đau đớn.

Cậu không thể tưởng tượng được điều gì đang diễn ra trong đầu cô gái đó khi cô ta tiếp tục cười ngặt nghẽo.

Và…

Một ngọn thương bọc trong lớp chất lỏng đỏ sẫm chẻ ngang thế giới.

Othinus nắm lấy Gungnir mà cô ta đã tạo ra từ bên trong chính cơ thể mình và ngó xuống Kamijou một lần nữa.

Khuôn mặt của cô ta đã trở lại bình thường.

Nó thực sự sở hữu sự đàn hồi kì lạ của cao su ư?

Hay cô ta bằng cách nào đó đã ngay tức khắc sửa lại hộp sọ bị đập nát bấy của mình?

“Dù là 100% thành công hay 100% thất bại thì cũng sẽ hoàn thiện tính trạng Ma Thần của ta.”

“A…”

“Nhờ các ngươi mà ta đã có được cả hai giải pháp cùng lúc! Đừng có nghĩ ta chỉ là một Ma Thần bình thường nữa. Giờ ta sẽ cho thế giới thấy Othinus thực sự là gì!!”

“Ahhhhhhhh!! Aaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”

Cậu la, thét và tru tréo.

Cuối cùng, Kamijou được giải phóng khỏi những xiềng xích giữ chặt cậu tại chỗ.

Không chú ý gì tới xung quanh, cậu hùng hục chạy tới để có thể áp sát Ma Thần Othinus hết mức có thể. Cô ta đứng trên đỉnh con tàu chở khách dựng đứng, nên không cách nào đôi chân chàng thiếu niên có thể đưa cậu đến chỗ cô ta. Tuy nhiên, cậu sợ tâm trí mình sẽ ngã gục nếu cậu không tìm cách nào đó đối phó với cô ta.

Và…

Ma Thần Othinus xoay nhẹ ngọn thương trong một tay và chĩa mũi của nó lên trời.

Cô ta nói chậm rãi.

Cô ta thốt ra hai câu ngắn gọn.

“Mấy trận lẻ tẻ này lằng nhằng quá. Thôi thì để ta kết thúc thế giới luôn cho rồi.”

NT Index v08 410-411


Và hệt như cô ta đã tuyên bố, vạn vật ngay lập tức bị hủy diệt.

NT Index v08 414-415


Ghi chú[]

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại NT Tập 8 Chương 4♬   Toaru Majutsu no Index   ♬► Xem tiếp NT Tập 8 Lời bạt
Advertisement