Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

Tập 17: Phụ chương 1 – Theiamillis[]

Với Theia, Koutarou là một chư hầu quan trọng giống như Ruth, nhưng đồng thời, cậu cũng là người mà cô yêu. Thế nên, thi thoảng cô cũng muốn được nghe những lời dịu dàng từ cậu và được cậu săn sóc. Tuy nhiên, bởi tính cách bướng bỉnh, cô không thể thành thật yêu cầu nó. Điều đó khiến cô lo lắng dạo gần đây. Và như thế, người mà cô có thể dựa dẫm và trao những lo lắng ấy, dĩ nhiên không ai khác, là người bạn thuở nhỏ của cô, Ruth.

“Ruth, hôm trước, em bước đi trong khi khoác tay với Koutarou, có đúng không?”

“Người thấy sao?”

“Ừ. Lúc mà ta đi mua một tựa game cũ.”

“Em xin lỗi, em đã cố cẩn thận để không gây ra sự chú ý nhưng…”

Ruth tỏ ra hổ thẹn trước chuyện Theia nhắc tới. Ruth cẩn thận không nhõng nhẽo những thời điểm có thể hạ thấp vị thế của Koutarou hay làm tổn thương tới cảm xúc của những người khác. Việc nó bị đưa ra ánh sáng là thất bại nghiêm trọng đối với cô.

“Việc đó không thành vấn đề. Điều mà ta muốn hỏi là em làm thế bằng cách nào?”

Điều Theia muốn biết là cách để vừa đi vừa khoác tay với Koutarou. Ruth nhanh chóng đạt được điều đó nhưng đối với Theia thì nó gần như là không thể. Cô đánh liều muốn biết.

“Dù người có hỏi thì em cũng chỉ mở lời với Master() rằng em muốn khoác tay thế thôi…”

“Bởi ta không thể làm tương tự nên mới rắc rối đây. Làm ơn đi Ruth, giải thích cặn kẽ hơn đi.”

“Điện hạ…”

Nghe yêu cầu của Theia, Ruth chìm vào suy nghĩ. Và kết quả sau một hồi cân nhắc là một lời khuyên nảy ra trong đầu cô.

“Mối quan hệ giữa điện hạ và Master thông thường sẽ nảy lửa hơn nhiều so với em.”

“Đúng thật… quả là có khuynh hướng như vậy.”

“Thế nên, để tạo bầu không khí cho phù hợp là hơi bị khó đấy.”

“Đúng vậy. Bởi vì em luôn siêng năng cần cù nên anh ta sẽ luôn nghĩ em đang nghiêm túc, nhưng… nếu là ta thì anh ấy ắt hẳn sẽ nghĩ đó là một trò đùa.”

“Chính vì những hoàn cảnh như vậy, tốt hơn hết là Người đừng bỏ lỡ những chủ đề nghiêm túc.”

“Chủ đề nghiêm túc?”

“Vâng. Nếu nói ngay sau một chủ đề thật sự nghiêm túc thì em nghĩ người có thể truyền tải nó mà không bị lầm với trò đùa.”

“Đúng là có khả năng đó thật! Nghĩ lại thì khi mà Koutarou và ta khăng khít với nhau hơn, những khoảnh khắc như thế ắt hẳn sẽ xảy ra!”

“Khi Master gặp phiền phức hay lúc điện hạ muốn tỏ lòng biết ơn, em nghĩ cứ khoác tay mà không nói điều gì cũng sẽ ổn thôi.”

“Ta hiểu rồi, ta sẽ thử khi nào có cơ hội! Em cứu ta một bàn thua trông thấy, Ruth ạ!”

Nụ cười rạng rỡ trở lại trên nét mặt của Theia. Ruth nhìn nó với ánh nhìn trìu mến trong khi nở một nụ cười. Cô hài lòng khi đã có thể làm khuây khỏa nỗi âu tư của chủ nhân mình. Nhưng bất chợt sau đó, Ruth nhận ra mình cũng có câu hỏi dành cho Theia.

“Điện hạ, có ổn không nếu em hỏi lại người một câu hỏi?”

“Câu hỏi đó là gì?”

“Em nên làm gì, để có thể đánh nhau với Master?”

“…Em hỏi nghiêm túc đó à?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

Ruth lo lắng bởi mối quan hệ giữa cô với Koutarou quá bình yên. Đôi khi, cô muốn đánh nhau với cậu và thử những món đòn vật như Theia. Ruth nghĩ rằng hành động dữ dội mà Koutarou tỏ ra với Theia là cách cậu thể hiện tình cảm của mình. Mong muốn được trải nghiệm nó cũng có thể coi là ước muốn nữ tính của Ruth.

“Điện hạ, dạy em đi mà.”

“Một mong muốn bất thường à… Đơn giản thôi, cứ đập Koutarou mỗi khi có cơ hội.”

“Em không làm được như thế nên giờ mới gặp rắc rối nè.”

“Đành chịu vậy… Thế thử bắt đầu bằng việc chỉ trích thì sao?”

“Chỉ trích… Nhưng Master có ít lỗi lắm nên…”

“Bất khả thi, bỏ cuộc đi. Em chẳng có chút chiến ý gì cả.”

“Điện hạ!!”

Nếu Ruth trút cảm xúc của mình với Koutarou như cách hiện giờ với Theia, thì một ngày nào đó, một đòn phản công sẽ nảy sinh từ Koutarou, nhưng Ruth không hề nhận ra. Bởi vì vậy, cho đến khi có thể lĩnh hội được, cô cần thêm đôi chút thời gian nữa.



Tập 17: Phụ chương 2 – Sanae[]

(Phụ chương từ MelonBooks đi kèm tập 17)

Bởi có thể ăn chơi xả láng, Sanae yêu mùa hè, nhưng có điều khiến cô thực sự bất mãn. Đó là cô chẳng thể bám vào Koutarou bởi tiết trời quá nóng. Nếu cố quàng cổ bá vai Koutarou dưới ánh mặt trời oi bức, dĩ nhiên là phần lưng của Koutarou và phần ngực của Sanae sẽ nóng ơi là nóng. Sanae không màng tới nó nhưng Koutarou thì không. Dù nhẹ đến mức nào, Sanae vẫn nặng tới 40 kí. Bám thôi cũng đã là một chuyện, cõng theo cả người Sanae trong lúc đi lại càng bức bối. Thế nên Koutarou mới giữ khoảng cách với Sanae.

“Thế nên chúng ta phải nhanh chóng có biện pháp đối phó.”

“Sanae-chan, mình nghĩ chí ít hãy nghe lời Koutarou-san đi.”

Ý kiến của cựu hồn ma ‘Sanae-chan’ và cựu người ốm ‘Sanae-san’ khác biệt trong vấn đề này. Sanae-chan thì lưu luyến chỗ bám đằng sau lưng Koutarou dù chuyện gì chăng nữa. Bởi cô tin nơi đó là đặc quyền và trọng trách của cô. Trái ngước lại, Sanae-san lại ủng hộ quan điểm của Koutarou.. Nếu nhìn vào thực tế, sẽ chẳng hay ho gì khi bám dính ai đó ngay giữa mùa hè. Là một cô gái, cô tưởng tưởng ra cảnh mình bám lấy Koutarou trong khi mồ hôi nhễ nhại vì hơi nhiệt.

“Cô chỉ xấu hổ vì bám lấy Koutarou thôi chứ gì?”

“Đúng là cũng vì lý do đó nhưng… là một cô gái, mình mới phản đối.”

“Vượt qua gian khó mới là tình yêu. Tình yêu là tất cả.”

“Thật là, cậu toàn lấy cái cớ đó ra bào chữa mỗi khi có chuyện.”

Hai Sanae tranh luận với nhau một hồi. Nhìn vào họ, ta có thể thấy đến hai người nhưng nghiêm túc mà nói thì họ chỉ là một mà thôi. Hai người chia sẻ với nhau kí ức và cảm xúc. Tuy nhiên, dù đã trưởng thành, cách thức thể hiện cảm xúc của bộ đôi lại trái ngược. Thế nên, dù cả hai đều yêu Koutarou nhưng cách truyền tải tình yêu lại khác nhau một trời một vực. Sanae-chan thì tích cực trong khi Sanae-san thì dè dặt. Tình huống này là hiện thực hóa mối xung đột họ thường có bên trong trái tim mình.

“Cô, suy nghĩ kĩ lại coi.”

“Suy nghĩ về điều gì chứ?”

“Sinh vật sống cần hơi thở, đúng chứ?”

“Ừm.”

“Không thở thì chúng sẽ chết, có phải không?”

“Chung quy… thì nó đúng là vậy. Mặc dù có một vài trường hợp ngoại lệ.”

“Điều đó cũng tương tự. Nếu Sanae-chan này chia tách khỏi Koutarou, cô ấy sẽ chết.”

“Mình không nghĩ vậy đâu…”

“Nhận xét luận lý và phản pháo nghiêm túc là bị cấm.”

“Au.”

Nhưng thông thường ý kiến của Sanae-chan sẽ được chọn, Sanae-san quá dè dặt nên cô chẳng thể bác bỏ lại tuyên bố hùng hồn của Sanae-chan, Và giờ cũng vậy, cuộc tranh luận cứ như thế mà tiếp tục.

“Đ-úng là được ôm Koutarou-san khiến mình hạnh phúc nhưng…”

“Quá đúng còn gì?”

“Nhưng, là một cô gái, chẳng phải nên thể hiện mặt dễ thương của mình ra sao? Ngoài việc ép buộc cảm xúc của mình…”

“Hừm…”

Tuy nhiên, cuộc thảo luận của họ bắt đầu bẻ lái sang một hướng không ngờ. Sanae-chan không còn như xưa nữa. Cô cũng đã trưởng thành hơn nhiều nhờ những trải nghiệm. Cô đã học được cách cân nhắc và để ý hơn. Cô sẽ ở bên cạnh Koutarou như một Yamato Nadeshiko* xinh đẹp.

*{kiểu người phụ nữ truyền thống nết na của Nhật}

“Hiểu rồi. Lần này, chúng ta sẽ nghe theo ý kiến của cô.”

“…May quá…”

Sanae-san vô thức cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không nên bám vào Koutarou khi cậu cảm thấy khó chịu. Sanae-san từng nằm viện lâu ngày, cô trưởng thành trong khi kiềm nén bản thân, nên suy nghĩ ấy mạnh mẽ bên trong cô.

“Vấn đề hiện giờ: Chúng ta nên mặc bộ đồ gì để khiến Koutarou hạnh phúc khi ta bám vào ảnh!?”

“Sai bét! Ý mình không phải vậy!! Sai, hoàn toàn sai!”

“Kimono à!? Hay, một bộ váy khoe hàng nhỉ!?”

“Mình đã bảo là sai rồi cơ mà!! Bản thân việc bám lấy cậu ấy đã là vấn đề rồi!!!”

Với một Sanae-chan không bị kìm kẹp gì là đối phương, nên cô chẳng thể nào giải quyết bằng cách thông thường. Nhưng như vậy có vẻ lại ổn. Sau tất cả, nếu Sanae-chan thắng, cái tôi kìm nén của cô sẽ được giải tỏa. Với Sanae-san, điều đó cũng chẳng phải là một kết cục xấu.



Tập 17: Phụ chương 3 – Kiriha[]

(Phụ chương từ Toranoana đi kèm tập 17)

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Kiriha tuyên bố rằng cô sẽ xâm lược cuộc đời của Koutarou. Nhưng từ góc nhìn của Koutarou, không có gì thực sự thay đổi trong cử chỉ bề ngoài của cô. Cùng lắm cũng chỉ tới mức độ xuất hiện những đòn tấn công bất ngờ và thể hiện tình yêu trực tiếp khi không có ai ở quanh thôi. Tuy vậy, hành động của Kiriha chất từng cái một bên trong trái tim Koutarou. Cậu cảm giác như có một sự thay đổi lớn bên trong Kiriha, và sự thay đổi trong hành động của cô tạo nên ấn tượng đó.

“Hống lên~ Tất sát~ Kabutonga Kick ♪”

Và hôm nay cũng vậy. Kiriha đang hát nhẩm trong khi chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp như thường lệ. Tuy nhiên, riêng điều đó là quá đủ làm lay động Koutarou. Ngay khi bước vào nhà, Koutarou đứng như trời trồng trước cổng ra vào mà quan sát Kiriha. Bởi vậy, người lên tiếng đầu tiên lại là Kiriha.

“…Hử? Chào mừng cậu trở về, Koutarou.”

“A, ừ, tớ về rồi.”

“Có chuyện gì vậy. Sao cậu đứng đờ ra như thế?”

“Không có gì. Tớ chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi.”

“Ra thế. Vậy sao cậu không chờ trong phòng nhỉ? Mình sẽ làm chút trà lúa mạch ngay. Trời nóng thật đó, nhỉ?”

“Ừ, cảm ơn.”

“Mm~”

Koutarou cảm thấy xấu hổ một cách kì lạ, nghe theo lời đề xuất của Kiriha và lẩn vào gian phòng chính.

(Mình có cảm giác kì lạ… Mình điên lên mất…)

Koutarou ngồi xuống chỗ ngồi thường lệ của mình bên chiếc bàn trà và cố bình tĩnh lại cảm xúc. Koutarou đã thôi không chối bỏ cảm xúc rằng Kiriha là người quan trọng đối với cậu. Tuy nhiên, chính bởi cô là người quan trọng, có một làn ranh mà cậu không thể vượt qua. Koutarou không muốn làm những chuyện tắc trách với Kiriha.

*{Koutarou, chuyện tắc trách gì vậy 3:)}

“…Chuyện gì thế? Cậu đang nghĩ chuyện gì mà trầm tư quá vậy?”

Trước khi biết được, Kiriha đã ngồi bên cạnh cậu. Cô sau đó đổ trà lạnh từ chiếc ấm vào một chiếc chén. Hành động ấy của cô chứa chan sự ân cần vô hạn và tình cảm sâu sắc. Thận trọng đến mức để Koutarou không phải nói ra những lời thừa thãi. Nhưng bởi vì cô không phải là người cậu cần phải giữ bí mật, Koutarou ngoan ngoãn nói ra cảm xúc của mình.

“Cậu nói là sẽ xâm lược cuộc đời tớ, đúng chứ, Kiriha-san?”

“Mình có nói thế.”

“À thì… chỉ là tớ thực sự cảm thấy sự nghiêm túc của nó rồi.”

“Ồ? Vậy đó là một tiến triển rồi.”

Kiriha đặt chiếc chén *kong* một tiếng trước mặt Koutarou và nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Đôi mắt sáng tỏ của cô dĩ nhiên lấp đầy bởi tình yêu và sự ân cần vô bờ bến. Không một chút hạn chế trong cảm xúc ấy, cô quả quyết xác nhận sự tồn tại của Koutarou.

“Thật kì lạ. Tớ dám chắc rằng dù tớ đột nhiên có bóp cổ cậu thì cậu vẫn bao dung cho tớ.”

“Không hoàn toàn đúng đâu. Chỉ những trường hợp thực sự cần thiết cho cậu mà thôi.”

“Oi, đừng có nói như thể cậu sẽ bỏ qua cho nó thật chứ.”

“Hiểu rồi. Vậy… cậu sẽ bóp cổ mình à?”

Kiriha khúc khích cười và trong khi đang cười, cô hé phần quần áo che cổ của mình ra. Như thể mời Koutarou làm mọi thứ cậu thích và cô sẽ không chống cự.

“Còn lâu tớ mới làm những chuyện như thế. Nếu làm như vậy, tớ sẽ hối hận suốt cả đời mất.”

“Hửm, ra đó sẽ là cách thức sau cùng để xâm lược à.”

Vẫn mỉm cười, Kiriha chỉnh tề lại quần áo. Cô ước được ở bên Koutarou và tạo một chỗ đứng trong trái tim của cậu. Dù theo cách tích cực hay tiêu cực, điều đó không quá khác biệt đối với cô.

“Làm ơn, đừng làm mấy kiểu đùa như thế. Tớ không muốn ôm cậu khi cậu lạnh gắt như thế đâu.”

“Fufufu… nói cách khác thì nếu mình không lạnh gắt thì cậu sẽ ôm mình hả?”

“N-ày, ý tớ không phải thế…”

“Có thật không?”

“…”

Tuy nhiên, nếu thực sự nó mang lại hậu quả tiêu cực, cô sẽ không còn có thể chọc nghẹo Koutarou được nữa. Bởi nguyện ước thực sự của cô là vì một lý do khác hẳn, Kiriha mong muốn nó sẽ là một cách thức tích cực.



Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Phụ chương tập 16♬   Rokujouma no Shinryakusha   ♬► Xem tiếp Phụ chương tập 18
Advertisement