Sonako Light Novel Wiki
Advertisement
Lưu Pocket Xuất PDF
Pocket_Image.png Print_page.gif

Minh họa[]


Tôi không cần bạn bè.

Tôi không cần những thứ tình cảm tào lao

Nhưng, hiện tại, trong 1 căn phòng kín

"Love you, Love you, Love you ~ ♪"

Bạn cùng lớp của tôi, Kiryuu Kiri, đang hát 1 bài tình ca khá nổi tiếng

Tà váy của nhỏ rung rinh khi nhỏ lắc qua lắc lại

Ngồi bên cạnh tôi, Endou Yousuke đang chọn bài hát, và Yuuyami Himi đang vỗ tay theo nhạc 1 cách vui vẻ

Chúng tôi đang ở trong 1 phòng karaoke

Mokushiroku Arisu v02 012

Tôi luôn nghĩ rằng quán karaoke là 1 nơi thanh bình, nơi mà mấy tên ngốc tăng động hát những bài hát ngu ngốc 1 cách ngu ngốc. Nhưng hiện tại, có lẽ tôi sắp sửa phải quẳng suy nghĩ đó vào 1 xó---

"Hey! Shinosuke, đến lượt cậu đấy."

Chĩa micro về phía tôi, Kiri nháy mắt và cười khúc khích

Himi và Yousuke hét lên

"" Yay !! ""

Tôi hoàn toàn không hiểu 1 chút gì về cái "yay" đó. Tôi đã bao giờ thốt ra mấy từ cảm thán ngu ngốc như kiểu "yay"? Không bao giờ! Tuyệt đối không! Tôi không thể hiểu tại sao có những tên não rỗng thích sáng tạo ra mấy từ vô nghĩa. "Yay"? Nó là cái éo gì thế?

Tôi lắc đầu 1 cách bực tức

Hishiri Shiro - anh chàng đang ngồi ăn 1 đống khoai tây chiên bên cạnh tôi - mỉm cười và vỗ vào vai tôi

"Hey Shinnosuke. Cậu nên cố gắng để có nhiều niềm vui hơn."

"Tôi không cần thứ đó!"

"Mặc dù nói vậy, sự thật là cậu vẫn đang tận hưởng---

"Tôi không tận hưởng cái trò ngớ ngẩn này!"

"Cậu thực sự có 1 tính cách khó chịu đấy. Đây là cách cậu nói chuyện với bạn bè à?"

Kiri nói 1 cách thích thú khi nhỏ chọc chọc tôi bằng cái micro

"Tôi không có bạn bè gì hết."

"Cậu có bọn tôi mà."

"Trò đùa của cô không vui chút nào đâu."

"Cậu nói vậy với những người bạn đã chạy tới giải cứu khi cậu gặp rắc rối hả?"

"Huh ... cô đang cố để tôi cảm thấy mang ơn? Không xấu hổ khi nói thế à?

"Khônggggg~, người đang xấu hổ chẳng phải là cậu sao?"

"Shiro, tôi không xấu hổ. Chả có lí do gì cả."

"Xấu hổ ~"

"......"

"Xấu hổ ~"

Yousuke và Shiro đồng thanh nói lầm rầm trong khi cười đểu

Chết tiệt! Bọn chúng đang trêu chọc tôi như 1 thằng nhóc

"....."

Tôi sẽ giết chúng! Tôi sẽ giết tất cả chúng khi vào mê cung! Chắc chắn thế!

Nhưng ngay lúc, này, tôi không thể làm gì hơn là ngồi im và nghiến răng ken két

"Jeez ...... thế này chẳng phải là bắt nạt à?"

Bài hát của Kiri đã đến đoạn nhạc dạo. Nhỏ kéo tôi dậy và mỉm cười

"Thôi nào Shinosuke-kun! Hát với tôi 1 bài đi!"

"Chắc chắn là không."

Tôi từ chối thẳng thừng.

Tuy nhiên, những tên độc ác này vẫn không buông tha

"Ok, đến bài tiếp theo rồi. Shinosuke, là 1 người bạn tốt, tôi đã chọn bài hộ cậu."

"Huuh !?"

Shiro vừa nói vừa đưa micro cho tôi. Tôi cố đẩy ra, nhưng cái chân phế vật cộng với việc vừa ra viện khiến tôi không đủ sức phản kháng

"Đ-Đây là 1 trò đùa đúng không? Hey, Gunjou, làm ơn nói gì đó với những tên ngốc này đi!"

Tôi cố quay sang cô gái ngồi bên cạnh để tìm cứu viện

Mizuiro Gunjou

Có lẽ cô ấy cũng có cùng cảm giác như tôi

Lý do? Cô ấy là 1 ma thuật gia thiên tài, người đã đột kích thành công 4 mê cung vĩnh cửu và có 20 nhà tài trợ

Và trong thế giới này, 1 người như vậy chắc chắn sẽ không muốn dây dưa với những mối quan hệ ngớ ngẩn kiểu này

Bởi vì trong cái thế giới tàn nhẫn này, những kẻ mạnh mẽ đều phải trả 1 cái giá nào đó

Đó là lí do tôi nhìn sang Gunjou để tìm kiêm sự giúp đỡ như 1 đồng minh

"......"

Hey, cô nên nói gì đó đi chứ?

LÀM ƠN NÓI GÌ ĐÓ ĐI CHỨ!!!!!

Tôi điên cuồng ra hiệu, nhưng Gunjou chỉ nhìn chằm chằm vào Kiri với vẻ ghen tị

"Eh, cậu cũng muốn hát à?" Kiri hỏi khi bắt gặp ánh nhìn của Gunjou

"Ehhhh?"

Má Gunjou đỏ ửng lên

"K-K-Không phải! Không có chuyện đó đâu!? Erhm ... Tôi không có ý định tham gia trò này với mấy tên ngốc các cậu! Erhm ...... nhưng nếu cậu muốn tôi hát thì, uhmmmmm, tôi sẽ hát nhưng........... nh-nhưng, không phải là vì tôi muốn hát đâu đấyyyyy!!!!!"

Himi mỉm cười: "Erhm, Gunjou-san, tôi-thực-sự-muốn-nghe-bạn-hát."

Gunjou ngay lập tức chộp lấy cái điều khiển 1 cách vui mừng

"Nếu cậu đã nói thế thì tôi đành phải hát thôi!...........Đây không phải là do tôi muốn hát đâu đấy! Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cậu thôi!"

...............Đờ phắc??????

Tôi ngay lập tức biết rằng mình không thể tin tưởng cô ta. Con nhóc chết tiệt. Đồ phản bội. Ngay từ đầu đã là 1 sai lầm khi tôi nghĩ sẽ có ai đó giống mình ở đây

Bài hát của Kiri đã kết thúc

"Ya~ tuyệt thật. Shinosuke-kun, cậu đang cầm mic đúng không? Vậy cậu sẽ hát bài tiếp theo nhé?"

"Eh? K-Không! Khoan đã--"

Shiro ngay lập tức bấm chọn bài hát

"Yes! Tôi đã chọn sẵn bài cho cậu rồi đây!"

"Tôi sẽ giết c----"

Nhưng,

""Yaayyyy! ""

Cả Himi và Yousuke đồng thanh reo lớn

Tôi hỏi thật đấy, cái kiểu biểu cảm khỉ gió gì khi mà người ta hét "yayyy" cơ chứ?

Có tiếng vỗ tay

Gunjou nhìn tôi với vẻ thích thú như thể cô ấy mong đợi chuyện này từ lâu

Tiếng nhạc bắt đầu

Đó là 1 bài Enka[1]. Thật vậy, đó là 1 bài hát khá nổi tiếng vào khoảng cuối năm nay

"Erhm ......Nhưng tôi không biết hát?"

Tất cả mọi người chỉ im lặng. Và cười

"Tôi không nói đùa ...... Tôi thực sự không biết hát."

Tất cả mọi người chỉ im lặng. Và cười

"............"

Tim tôi bắt đầu đập mạnh.

Tôi cảm thấy còn căng thẳng hơn cả khi bước vào những mê cung mà tôi biết chỉ sơ sảy 1 bước là chết

Trên màn hình TV, lời bài hát hiển thị cùng thời gian đếm ngược

Còn 6 giây

Nếu đây là 1 mê cung, chắc chắn tôi sẽ sử dụng [Thoát hiểm] ngay lập tức

Nhưng ở đây không có lối thoát. Với 1 chân bất động, tôi không thể chạy ra khỏi căn phòng này

"............"

Đây là 1 trò đùa

Ai đó làm ơn nói với tôi rằng đây là 1 trò đùa đi!

Làm thế quái nào mà những chuyện này lại xảy ra? Tôi cảm thấy như sắp rơi xuống địa ngục đến nơi rồi

Mồ hôi tuôn ra đầy lòng bàn tay đang siết chặt micro

Còn 3 giây

"Aaahhhh, Jeez, chết tiệt! Tôi chỉ phải hát, đúng không !? Chỉ 1 bài thôi đấy!"

"" "" Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaayyyy! "" ""

Trừ Gunjou, số còn lại hét lên 1 tiếng ngớ ngẩn

Đúng lúc tôi chuẩn bị mở miệng-----

"Trà Oolong của quý khách đây ạ."

1 nhân viên phục vụ bước vào và nhìn tôi với ánh mắt kiểu " các bạn trẻ này thực sự đang tận hưởng nhỉ?"

"Ah ......"

Tôi đã nghĩ đến việc dừng lại

"Aaah !?"

Tôi đã nghĩ đến việc dừng lại

Nhưng, tôi không thể dừng lúc này. Nó sẽ giống như là tôi là 1 thằng ngốc không dám hát vì quá xấu hổ

Nếu tôi hát, đây là địa ngục

Nếu tôi không hát, nó cũng là địa ngục

Tôi tiếp tục hát

Người phục vụ đã rời đi

Tôi hát 1 bài Enka buồn

Shiro và Yousuke dường như cố nhịn cười

"Đáng yêu quá" Kiri lẩm bẩm

Tôi đi chết đây. 




Bỏ chuyện đó sang 1 bên, đây là 1 bài hát theo kiểu câu chuyện

1 bài hát mới nổi gần đây, kể về những người sử dụng <<Biến âm>> để cứu thế giới

Và giết các cô gái

Và về thế giới này, nơi chúng ta giết cô gái ---




"Shinnosuke, cậu hát Enka thực sự hay đấy. 1 bài nữa nhé? Tôi đã chọn bài Tsugaru Kaikyou ......"

"Quên đi."

"Eh? Cậu thích J-Pop hơn?"

"Không!"

"Nhưng tôi đã chọn bài rồi. J-Pop để sau nhé."

"Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!"

Tôi gào lên qua micro 1 cách tuyệt vọng

Chú thích[]

  1. 1 thể loại nhạc của Nhật. Xem thêm ở https://vi.wikipedia.org/wiki/Enka


Chương 1: Trái tim để tin tưởng và hi vọng[]

Một cơn ác mộng.

Một cơn ác mộng mà tôi thường mơ thấy

Một cơn ác mộng mà tôi không thể cứu em gái tôi

Giấc mơ chứa đựng nỗi sợ hãi của tôi

Giấc mơ mà Saki mỉm cười với tôi, rồi biến mất

Em biến mất

Nhưng,

"............"

Hôm nay tôi có 1 cơn ác mộng khác, hoàn toàn không liên quan gì đến Mê cung

1 giấc mơ về karaoke

Giấc mơ về vụ lùm xùm ở quán karaoke hôm nọ, nơi mà mấy đứa bạn khốn nạn khiến tôi phải hát 1 cách ép buộc

Giấc mơ tồi tệ nhất mà tôi có thể nghĩ đến

Và sau đó,

"Ugh."

Tôi mở mắt

Và tỉnh dậy từ cơn ác mộng

Tôi đang ở trong 1 mê cung. Chiều không gian khép kín tạo ra bởi 1 cô gái bị Bệnh Mê cung

Cô gái đó đang đứng trước mắt tôi

Cô gái bị bệnh

Đỏ. Vàng. Tím. Xanh. Cô gái đang đứng giữa 1 cánh đồng hoa

Những sợi dây buộc vào vai cô nối với 2 cánh tay ma quỷ khổng lồ

Trong tay phải cô gái là 1 cái cưa xích kiểu cổ

Trước khi tôi kịp tỉnh táo, cô gái vung lưỡi cưa xích xuống

"Kuh, mình ngủ quên mất."

Lưỡi cưa phóng tới với tốc độ cao, chém xuyên qua những cánh hoa bay trong không khí

Nó sẽ cắt đứt đầu tôi trong ba, hai, một----

"Hey! Cậu đang làm cái quái gì thế!"

1 cô gái đá vào tôi từ phía sau

Mizuirri Gunjou. Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng óng

"Argh."

Tôi khẽ kêu lên 1 cách ngu ngốc. Lưỡi cưa xích vụt qua đầu tôi

Gunjou búng tay.

Chiếc <<Biến âm>> đeo bên cạnh khuôn mặt dễ thương đang kích hoạt 1 phép thuật không dễ thương chút nào

"[Hải nguyệt cầu], kích hoạt!"

Mokushiroku Arisu v02 027

Những quả cầu nước hình con sứa xuất hiện trong  không khí. Chúng kêu ùng ục trong khi xoáy tròn với tốc độ cao và lao vào lưỡi cưa của cô gái bị bệnh

Va chạm. Va chạm. Va chạm.

Lưỡi cưa bị cắt đôi

Gunjou hoàn toàn áp đảo

Nhảy 1 bước dài tới, Gunjou chộp lấy cổ cô gái bị bệnh

"Chiếu hết."

Gunjou nói 1 cách lạnh lùng

Cô gái bị bệnh trông thực sự sợ hãi

Tôi nhìn vào với nửa con mắt

Không có chỗ cho lòng thương xót ở đây. Nếu Gunjou không giết cô gái, cô ấy sẽ chết. Và hàng trăm hàng nghìn người khác cũng sẽ chết

Đó là lí do tại sao những cảm xúc vô nghĩa là thừa thãi

"............"

Vì vậy ---

"Tôi là.....người sẽ cứu thế giới!"

Lẩm bẩm như thể tự khích lệ mình, Gunjou phóng quả cầu nước vào cô gái

Cơ thể bị xé toạc ra 

Và cô gái chết ngay tức khắc

"............"

Khung cảnh xung quanh biến mất

Không còn cánh đồng hoa nữa

Nơi này là phòng thể dục đặc biệt của Trường Cao trung Kichijouji, khóa huấn luyện giết gái.

Một ảo ảnh.

Một không gian mô phỏng

Một Mê cung ảo được tạo ra bằng cách gửi các xung điện trực tiếp tới não chúng tôi thông qua <<Biến âm>>

Lớp học của tôi - Lớp 5 - vừa thực hiện 1 bài luyện tập phá mê cung

Houjou Tsukasa-sensei tiến tới

"Được rồi, Arisu Shinosuke có 1 chút khó coi ở phút cuối nhưng........lớp chúng ta lại dẫn đầu 1 lần nữa."

Xung quanh tôi có 20 học sinh

Tôi nhìn quanh 1 cách lơ đãng khi đang nằm trên mặt đất

Gunjou trừng mắt nhìn tôi

"......Cậu lại như thế rồi. Rốt cục cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"Có việc gì sao?"

"Sức mạnh thực sự của cậu không chỉ như thế này. Khả năng mà cậu đã thể hiện trong mê cung tạo ra bởi Asahi Momoka là ở 1 cấp độ-----"

"Cấp độ giống hệt thế này, phải không? Đó là lí do vì sao tôi suýt chết."

"Cậu là người đã giết cô ta. Không phải tôi."

"Huh, lạ thật. Tôi tưởng đó là cô?"

Gunjou nghiến răng

"...........Nếu cậu không ở đó..........tôi đã chết, và hàng triệu người cũng sẽ chết.......Nhưng cuối cùng cậu lại....."

Houjou-sensei ngó sang

"2 em đang tranh cãi về cái gì vậy?"

Tôi trả lời ngay lập tức

"Gunjou giận vì em đã tỏ ra vô dụng và lười nhác vào cuối trận."

"Không phải!"

Gunjou hét lên bằng giọng cáu tiết

Sensei nhìn tôi

"Shinosuke. Bài kiểm tra lần này chỉ đặt mê cung ở mức 3. Có thật là em đang nghiêm túc không vậy?"

"Em ngủ quên giữa chừng."

"Tôi khóc mất."

Houjou-sensei đập tay lên mặt 1 cách thất vọng

"Bỏ qua chuyện đó, Mizuiri Gunjou, so với thằng nhóc này, em thực sự đã làm rất tốt. Đúng như mong đợi từ thành viên chủ chốt của "Hero Team""

Nếu như thường lệ, Gunjou sẽ ưỡn ngực và phun ra mấy câu tự hào như kiểu "Dĩ nhiên rồi" hay đại loại thế, nhưng cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ bực tức và bỏ đi

Houjou-sensei thở dài và lắc đầu bỏ đi

"Hero Team"

Đó là cái tên mà mọi người đã gọi 6 chúng tôi - những người cuối cùng ở lại trong Mê cung Asahi Momoka và cứu lấy mạng sống của 3 triệu người quận Kanagawa 

Chúng tôi được biết đến như là đội ma thuật gia mạnh nhất ở Trường Cao trung Kichijouji

"Mặc dù công việc của chúng ta là giết người, chúng ta lại được xem như những anh hùng, huh......"

Những học sinh bắt đầu lục tục rời khỏi phòng thể dục

1 nam sinh tiến lại gần tôi

Tóc xám. Mắt đỏ

Hishiro Shiro

Như thường lệ, phía sau cậu ta là Himi và Yousuke. Nhiều lúc tôi tự hỏi họ có phải cái bóng của cậu ta

"Cậu làm cô ấy giận rồi đấy. Tại sao cậu lại không đánh nghiêm túc?"

Cậu ta nói trong khi chìa tay ra

Tôi gạt tay Shiro sang 1 bên và đứng dậy

"Tại sao tôi phải nghiêm túc?"

"Cậu sẽ nhận được tiền thưởng từ nhà trường nếu đạt điểm cao."

"Tên hám tiền."

"Cậu thật sự có tư cách nói câu đó à?"

Shiro bật cười

Số tiền thưởng nghe khá hấp dẫn. Đặc biệt là khi ma thuật yêu cầu tiền để sử dụng

Ma thuật càng mạnh, nó càng hao tốn nhiều tiền. Vì thế đối với các ma thuật gia, tiền không bao giờ là đủ

Vì thế, tôi cần tiền để tìm cách cứu Saki

Tôi cần sức mạnh

Để có sức mạnh, tôi cần tiền và quyền lực

Tuy nhiên-----

"............"

Tôi im lặng

"Có vẻ cậu thà để lỡ món tiền này hơn là để lộ sức mạnh thực sự của mình. Thực ra cậu chính là người đã giết Asahi Momoka đúng không?

"Đó là Gunjou."

"Gunjou không thể làm điều đó."

"Ồ? Tôi tự hỏi tại sao cậu lại nói như thể cậu biết rất rõ về Gunjou? Ngoài mặt thì tỏ vẻ rất ghét nhau nhưng...... không lẽ 2 người thật sự thích nhau à?"

Shiro nói tiếp mà không bị chọc tức

"Cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với Gunjou, cả về sức mạnh lẫn tinh thần. Cô ấy không phải loại người có thể làm được cái gì đó đột phá vào phút cuối như thế."

Tôi quay người lại

"Đừng cố tỏ ra cậu biết mọi thứ khi cậu [Thoát hiểm] trước tôi. Tôi không hề làm gì cả. Cô ấy đã phá mê cung đó 1 mình"

Shiro nhìn tôi chăm chú

"Nếu cậu thực sự khăng khăng như thế, tốt thôi. Tôi sẽ không nói đến nó nữa"

"Tiện thể đừng bao giờ nói chuyện với tôi luôn đi."

"Hey, cậu đang nói kiểu gì với 1 ng----"

"Chúng ta không phải là bạn

"Cả 6 chúng ta đã đi chơi cùng nhau đấy."

"Đó là do mấy người ép buộc tôi."

"Nhưng trông cậu đã rất vui vẻ đấy."

"Tôi không có bất kì cảm giác gì liên quan đến "vui" vào lúc đó."

Tôi quay lưng lại và bỏ đi

"Hey Shinnosuke."

"............"

"Cậu và tôi có thể có cùng 1 kẻ thù đấy, cậu biết không?"

Tôi dừng lại. Và ngoảnh đầu nhìn cậu ta với nửa con mắt

Hishiro Shiro

1 người có khả năng ma thuật sánh ngang với Mizuiri Gunjou

Nếu cậu ta nghiêm túc trong việc thuyết phục những người trong lớp về phía mình, chắc chắn sẽ có nhiều người đồng ý

Tuy nhiên, cậu vẫn chịu cô lập

Mặc dù luôn nói rằng sẽ vượt qua Gunjou, nhóm của Shiro vẫn luôn chỉ có 3 người. Họ dường như không để tâm đến việc mời thêm thành viên mới

Vậy mà cậu ta sẵn sàng trả tiền để mời 1 tên học sinh chuyển trường khó chịu vào nhóm mình

Rốt cục là vì cái gì?

Tôi nhìn chằm chằm vào Shiro---không, chính xác là Shiro, Himi và Yousuke

"Ý cậu là gì?"

"Cậu cũng tự biết rồi."

"Tôi không có thứ gọi là kẻ thù."

"Ohh ...... vậy tôi đã cứu cậu khỏi ai? Những người đó là ma thuật gia của Công ty Dược phẩm Taikou phải không?"

Công ty Dược phẩm Taikou

1 công ty nghiên cứu ma thuật khổng lồ ở Nhật Bản

Khi có 1 cô gái mắc bệnh mê cung xuất hiện, Công ty sẽ chịu trách nhiệm cử quân thăm dò

Và em họ tôi, Sanae Yayoi, đang điều hành 1 phòng nghiên cứu ở đó

Tôi nghiêng đầu và cười khẩy

"Nói vậy, kẻ thù của cậu là Công ty Dược phẩm Taikou?"

Tôi đã phỏng đoán điều này trước đây

Với khả năng của mình, Shiro có thể kiếm tiền từ bất cứ đâu. Có hàng tá công ty sẵn sàng thuê những ma thuật gia tài năng vào làm việc

Vậy tại sao cậu ta lại tới đây?

Ngay từ đầu, chỉ có 3 loại người vào trường này

Người muốn sức mạnh hơn bất cứ thứ gì

Người muốn tiền hơn bất cứ thứ gì

Người muốn cứu thế giới hơn bất cứ thứ gì

Nhưng Shiro có lẽ khác. Cậu ta có 1 mục tiêu bí mật cần phải làm ở đây

Thực ra, ai cũng có vài 3 bí mật

"........Vậy, đôi mắt đỏ kia thực sự là do cậu bị Công ty Dược phẩm Taikou thí nghiệm?"

Chuyện này là khá bình thường

Luôn luôn có những người căm thù Công ty Dược phẩm Taikou vì nhiều việc vô nhân đạo mà họ đã làm

Theo những gì Yayoi đã nói, Công ty đã thực hiên phát bệnh ép buộc lên Asahi Momoka để tạo ra 1 mê cung nhân tạo. Không có gì lạ nếu họ từng thí nghiệm trên cơ thể người

Liệu có phải ngôi trường này liên quan đến việc đó?

Liệu chính phủ có đứng đằng sau chuyện này?

Hay đó là hành độc độc lập của Công ty?

Nó đã nắm được bao nhiêu quyền lực ở đất nước này?

Tôi không biết tất cả những chuyện này

Nhưng ít nhất cũng có 1 điều rõ ràng

Thông tin về việc Asahi Momoka bị ép buộc biến thành mê cung đã không bao giờ được đưa ra ngoài

Nhưng Shiro bật cười

"Tôi chưa từng nói điều đó."

"Cho dù cậu có nói câu gì khác, nó vẫn có nghĩa như vậy."

"Biết đâu tôi đang thử cậu thì sao?"

"Tôi không quan tâm. Tôi không rảnh để chơi trò đố vui với cậu."

Nhưng điều này hoàn toàn có khả năng. Shiro có thể là 1 gián điệp từ Công ty Dược phẩm Taikou

"Hey Shinnosuke, chờ đã."

"Không."

"Rốt cục mục đích của cậu là gì? Tại sao cậu lại tới đây?"

Đúng. Tôi cũng là 1 kẻ bí ẩn. Có rất nhiều cách để kiếm tiền và quyền lực mà không cần phải mạo hiểm

Chỉ có 1 lí do khiến tôi đến đây

Để đột kích "Mê cung nguy hiểm nhất thế giới" - <Khải huyền Alice 666>

Tuy nhiên, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích. Tôi không cần đồng đội. Tôi không cần những mối quan hệ thân thiện

Tôi đã quá mệt mỏi với việc bị phản bội rồi

"Well, thực ra tôi có ước mơ từ nhỏ là trở thành anh hùng cứu thế giới ~"

Tôi chỉ đơn giản là quăng ra 1 trò đùa và chờ đợi Shiro càu nhàu

Nhưng Shiro nói 1 cách nghiêm túc

"Vậy à. Tôi tin cậu."

"Eh?"

Tôi quắc mắt khi tôi quay lại.

Shiro tiếp tục.

"Tôi biết cậu là 1 người tốt, kể từ khi cậu cứu tôi trong mê cung."

"......Cậu đang cố nói cái quái gì vậy?"

"Tuy nhiên, trong những phút cuối cùng đó, lẽ ra cậu chỉ cần thoát. Nếu cậu thật sự có 1 mục đích khác khi đến đây, cậu sẽ không ở lại đó chiến đấu. Vì nếu cậu chết, cậu sẽ không thực hiện được mục đích của mình."

Đó là 1 lập luận khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận rằng nó đúng

Mục đích thực sự của tôi là cứu Saki

Vì thế lẽ ra tôi nên thoát khỏi đó. Để sống sót và thực hiện nó

Nhưng tôi lại để bị điều khiển bởi cái sự ngây thơ ngớ ngẩn của mình. Bởi cái "máu thích làm anh hùng" ngớ ngẩn đó

Đó là điểm yếu của tôi

Shiro tiếp tục.

"Nhưng cậu lại chọn ở lại đến phút cuối cùng và chiến đấu. Giống như... uhm, 1 anh hùng."

"............"

"Vậy, vị anh hùng của chúng ta là ai?"

Tôi quay lại 1 cách bực tức

"1 tên ngốc."

Cuộc trò chuyện này là vô nghĩa. Nếu Shiro nghĩ có thể moi được tí thông tin nào từ tôi, cậu ta đã lầm

"Yeah, tôi cũng đã điều tra 1 chút về tên ngốc đó và biết được vài điều."

Tôi không quay lại. 

Vậy ra Shiro cũng là 1 người trong "thế giới đó". Tiếp cận tôi để tìm kiếm thông tin. Và lợi dụng. Giống như tất cả những kẻ khác mà tôi đã gặp

Hành động của cậu ta trong mê cung cũng vậy. Bình tĩnh và tự chủ. [Thoát hiểm] khi cần thoát hiểm. 1 câu chuyện quen thuộc, giống như thế giới mà tôi đã trải qua từ trước đến giờ.

Thành thực mà nói, việc cậu ta là người như thế khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Bị bao quanh bởi những kẻ ngốc là quá sức chịu đựng của tôi

"Theo điều tra của tôi ......"

Tôi không quay lại

Không quan tâm.

"Tên ngốc đó thực sự giỏi khi hát Enka. J-Pop ở mức trung bình. Và cậu ta khá dễ thương khi hát karaoke dù chính cậu ta phản đối điều đó."

Đờ phắc?

Không, đây có lẽ là 1 hành động khiêu khích. Đừng hòng tôi quay lại

Không quan tâm

"............"

"Cậu là 1 người tốt, Shinosuke, và cũng rất mạnh. Và đáng tin cậy. Vì vậy, hãy trở thành đồng đội với chúng tôi. Tôi sẽ kể cho cậu mọi chuyện 1 cách trung thực."

Không quan tâm.

"Shinosuke, quay lại đây và đối mặt với tôi."

Không quan tâm.

"Shinosuke. Quay lại. Tôi có đủ khả năng để điều tra về cậu. Nhưng tôi muốn sự chân thành."

Tch!

Tôi nên tin bao nhiêu phần trong đó?

Shiro vừa nói rằng cậu ta có đủ khả năng để điều tra về tôi--- nói cách khác, cậu ta thuộc về 1 tổ chức lớn. Sau cùng, quá khứ của tôi không phải là thứ mà 1 vài tên gà mờ có thể tìm ra được. Cậu ta có thể là 1 phần của Công ty Dược phẩm Taikou, hoặc Trường Cao trung Kichijouji, hay thứ gì đó đại loại như vậy

Điều đó giải thích những gì còn lại. Himi và Yousuke cũng giống cậu ta. Đó là lí do họ chỉ có 3 người. Ở trong lớp học mà không gây quá nhiều sự chú ý, nhưng đồng thời cũng có sự độc lập, đó đúng là điều kiện hoàn hảo cho những kẻ nằm vùng

Tôi nheo mắt lại

Không loại trừ khả năng Shiro thực sự mạnh hơn tôi. Có thể cậu ta vẫn còn giấu 1 vài khả năng nào đó

Ngón tay tôi búng nhẹ 3 lần

Con <<Biến âm>> đeo trên tai phải tôi đã sẵn sàng để kích hoạt

<<Biến âm loại 1 đa dụng>>

"Nguyên mẫu 42 của Tập đoàn Willer".

Một <<Biến âm>> đặc biệt gây áp lực rất mạnh lên não người sử dụng

"Cậu rất mạnh. Nhưng cậu không thể 1 mình đánh bại tôi đâu. Cậu không thể 1 mình đánh bại chúng tôi"

Một hành động khiêu khích.

Nhưng,

"......thế cơ à?"

Trừ Shiro và 2 người kia, toàn bộ lớp học đã rời phòng thể dục

Tôi búng tay và khởi động phép thuật

Shiro vẫn chỉ đứng im

Nhưng đằng sau cậu ta, Himi và Yousuke đã khởi động <<Biến âm>>

Shiro mỉm cười 1 cách tự tin

"Tôi đã biết những ma thuật có trong <<Biến âm>> của cậu. Nếu Himi đặt bẫy và Yousuke phòng thủ, cậu sẽ không thể làm gì."

"............"

"Cậu rất mạnh, nhưng cậu không có đồng đội. Cậu sẽ không thể chiến đấu 1 mình với chúng tôi. Hãy trở thành đồng đội của tôi."

Cậu ta đưa tay ra

"Và tôi sẽ giúp cậu."

"Hah, đừng chọc cười tôi chứ."

"Tôi sẽ không phản bội đồng đội của mình. Cho dù cậu có từng trải qua chuyện gì trong quá khứ đi nữa.

"Và thế là cậu đang tự đề cao mình như là 1 người có thể làm tất cả để giúp đỡ người khác? Nghe thật ngu ngốc."

"Hãy để tôi gánh cùng cậu gánh nặng mà cậu đang phải mang, cho dù nó có là gì đi nữa." 

"Im đi. Tôi phát mệt với lũ phiền phức các người rồi đấy!"

"Tin tôi đi, Shinnosuke."

"............"

Tôi vung nhẹ ngón tay với 1 vệt sáng

Kích hoạt phép thuật

Kích hoạt phép thuật 

Yousuke và Himi giật mình. Họ vội kích hoạt ma thuật. Nhưng đã quá muộn

Thuật ca phát ra từ <<Biến âm>>

Bài hát bị nguyền rủa chiếm lấy trung khu thần kinh của tôi

Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại, lời ca ma thuật xuất hiện trong tâm trí tôi

Ngay tức khắc    ♪     Trong nháy mắt      ♪      Trong khoảnh khắc ♪

Vào lúc đó, ngay chớp nhoáng      ♪      Ngay tức khắc     ♪      Trong khoảnh khắc ---】

Tôi lẩm bẩm.

"...... [Gia tốc], kích hoạt."

Clink, 1 công tắc bật lên

Ma thuật kích hoạt

Cơ thể tôi được gia tốc cực hạn trong 1 giây

Trong 1 giây này, tôi có tốc độ sánh ngang với thần thánh

Tôi đạp sàn nhảy tới

Shiro hét lớn:

"Himi! Yousuke! Đứng yên đó! Tôi tự lo được!"

Tôi hơi giật mình, nhưng điều đó cũng không quan trọng

Nắm đấm của tôi nhắm thẳng vào thái dương của Shiro

Shiro không kịp phản ứng. Đầu cậu ta lãnh trọn cú đấm, và bật ngược về phía sau. Shiro chắc chắn không thể đứng vững được nữa

Tôi cười khẩy

Làm sao cậu ta có thể đòi giúp tôi trong khi còn yếu hơn cả tôi?

".........."

Tuy nhiên, Shiro không ngã. Trước khi tôi nhận ra, cậu ta đã túm lấy cổ áo của tôi

"Bỏ tay ra."

Tôi nói 1 cách đe dọa. Nhưng Shiro chỉ cười

"...... Không thích. Mà xem ra tôi đã đúng."

"Huh? Cậu đang nói cái éo gì thế?"

"Ngay từ đầu tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ không giết tôi. Cậu đã nương tay vào khoảnh khắc cuối cùng đúng không?"

"............"

"Và tôi cũng đã cho cậu thấy tôi sẽ không tấn công người mà tôi coi là đồng đội

"............"

"Hey, Shinosuke. Đừng cố tự cô lập bản thân nữa. Tham gia với chúng tôi. Và chúng ta sẽ lại đi hát karaoke----"

Tôi giật cánh tay của Shiro ra khỏi cổ áo

"Jeez, vớ vẩn."

Giọng nói của Shiro đột nhiên thấp xuống

"Kẻ thù của tôi là Trường Cao trung Kichijouji. Tôi tới đây để tiêu diệt ngôi trường này. Vì mục đích của riêng tôi. Cũng giống như cậu thôi. "

Tôi nhìn chằm chằm vào Shiro

Trông cậu ta không giống đang nói đùa. Sau tất cả, Trường Cao trung Kichijouji là nơi mà học sinh có chết trong buổi phỏng vấn cũng chả ai quan tâm. Nếu tin này lộ ra ngoài, Shiro chắc chắn sẽ bị giết

Vậy tại sao cậu ta lại nói chuyện đó cho tôi? 

Tại sao cậu ta lại sẵn sàng nói điều đó?

"Kể cả khi đó là sự thật.....nếu tôi vẫn nói "không", cậu sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ giết cậu." Shiro trả lời ngay lập tức

Tôi có thể nói rằng Yousuke và Himi đằng sau Shiro đã chuẩn bị xong ma thuật của mình

Đấu với họ không phải là không thể

Nhưng----

"Ok. Tôi sẽ trở thành đồng đội với cậu"

Shiro mỉm cười

"Tuyệt. Tôi tin cậu."

"Hm? Cậu thực sự tin ngay lập tức mà không suy nghĩ gì hết?"

"Haha, tôi biết cậu là người tốt mà. Phải không, Yousuke?"

Yousuke hoàn tác ma thuật của mình và bước tới

"Đúng vậy, cậu ta lúc đó đã tỏ ra khá lo  lắng cho thương tích của tôi. 1 kẻ không quan tâm đến bạn bè sẽ không rảnh hơi làm vậy."

Shiro lại quay về phía Himi. Cô trông khá bối rối

"Eh? Uhm.....cậu ấy đã được thêm vào danh sách bạn bè trong [Cảm ứng] nên..... mình nghĩ là Shinosuke thực sự thật lòng."

".....Mấy người bị gì vậy?"

Tôi làu bàu

"Người "bị gì" là cậu đấy. Nếu cậu là 1 kẻ xấu xa, tại sao cậu lại cứu những người mới quen như chúng tôi?"

"............"

"Quan trọng hơn, khi nghe nói về việc giết cô gái bị bệnh, trong 1 khoảnh khắc, cậu đã tỏ ra khó chịu. Có lẽ ngay cả cậu cũng không nhận ra điều đó."

Tôi mở to mắt

Shiro thực sự đã gần như nhìn thấu tôi

"Nhưng tôi vẫn không biết vì sao cậu lại đến đây---"

"Vì tiền."

"Haha, sao cũng được. Dù sao tôi cũng muốn cậu biết chúng tôi coi cậu là bạn."

"Im đi."

Tôi quay đi và bước về phía cửa

Từ đằng sau, Yousuke thì thầm với cái giọng to 1 cách bất thường

"...... Hey Shiro, chúng ta làm thế này có hơi sớm không? 1 kẻ đơn độc như cậu ta sẽ khá xấu hổ khi ......"

"Tôi nghe thấy cậu nói đấy!"

Shiro và Yousuke bật cười

"Xấu hổ ~ xấu hổ ~ xấu hổ ~"

"Tch!"

Tôi nghiến răng và bỏ đi

Không quan trọng tôi và họ có phải đồng đội hay không, tôi vẫn chưa nói gì về mình trong khi họ đã tiết lộ mọi thứ về bản thân

Nhưng tại sao họ lại làm vậy? Trong thế giới mà tôi biết, không tồn tại những kẻ ngốc như vậy

Những kẻ như thế sẽ chết

Những kẻ tin tưởng vào người khác sẽ chết

Thời điểm họ tin vào 1 ai đó, họ chết

Khoảnh khắc họ cố bảo vệ ai đó, họ chết

Thế giới này là như vậy

Nhưng-------

"............"

Liệu những người này có chết?

Tôi nhăn mặt ngay khi nhận ra cái suy nghĩ ngớ ngẩn của mình

".......Chết tiệt!"

Tôi than vãn khi rời khỏi phòng thể dục

"Cứ nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn như "đồng đội" là mình lại đếch tự chủ được."


Chương 2: Ngọn tháp đâm xuyên bầu trời[]

Phòng học

Giữa giờ

Tiết thứ 6

Trước tấm bảng đen, 1 giáo viên với mái tóc trắng đang giảng về Giáo dục Đạo đức

Ngoài các tiết học về việc giết những cô gái bị bệnh, chúng tôi cũng có những tiết bình thường

Nhưng thực sự tôi cảm thấy những thứ đang dạy là vô nghĩa khi công việc của chúng tôi ở đây là giết người

Hôm nay là 2/12, mùa đông

Tuyết rơi nhẹ

Trước đây, gần như không bao giờ có tuyết ở Nhật Bản. Nhưng kể từ khi Căn bệnh Mê cung xuất hiện, tuyết trở nên phổ biến ở nhiều nơi trên thế giới. Có lẽ là vì dân số thế giới giảm xuống đã dừng hiện tượng nóng lên toàn cầu

"Hey Shinnosuke-kun."

Có tiếng gọi tôi từ phía bên cạnh

Đó là Kiryuu Kiri

Mái tóc đỏ và bộ ngực khủng căng phồng trong ngực áo thủy thủ

Nhỏ chuyển sang lớp tôi sau sự kiện Asahi Momka, và được sắp chỗ ngồi cạnh tôi

Tôi phớt lờ

"Hey hey."

"............"

"Hey hey hey."

"............"

Tôi phớt lờ

"Shinnosuke-kun, tôi có chuyện cần hỏi!"

Mokushiroku Arisu v02 055

Hết Shiro lại tới con nhỏ phiền phức này. Tại sao cái lớp này lắm người rảnh vậy?

"Erm ...... ngày 24......uhm, cậu rảnh vào ngày 24/12 chứ?"

Nhỏ đang nói về Noel nhưng cố không dùng từ Noel

Tôi quay lại và trả lời bằng giọng bực tức-

"...... Không phải bây giờ là quá sớm để nói về Noel à? Mới đầu tháng 12 thôi mà!"

Nhưng Kiri tiếp tục huyên thuyên mà không thèm để ý

"Noel tuyệt mà! Tôi rất thích đi dạo trên phố với không khí Giáng sinh tràn ngập ~" 

"Tôi ghét nó. Vì thế câm đi."

"Vậy cậu rảnh?"

"Không."

"Eh? Khong lẽ hôm đấy cậu đi chơi với bạn gái?"

"Ờ. Không giống lũ FA như cô, tôi có gấu đi chơi Noel rồi. Thế thôi. Tạm biệt."

Tôi bước ra ngoài, vì vừa lúc đó có chuông hết giờ. Kiri gọi với theo

"Nhưng cậu rảnh đêm Noel chứ?"


****


Khi tôi quay trở lại chỗ ngồi, Kiri hỏi ngay lập tức

"Noel cậu rảnh chứ?"

Cái gì đây? Tua lại à?

"Tôi đã trả lời rồi."

"Chém. Người khó chịu như cậu không thể có bạn gái được."

"...Cô đang nói về cái quái gì thế?"

Tôi nhìn quanh lớp học. Shiro nằm ườn ra bàn và ngủ. Yousuke và Himi - đúng như dự đoán - đang ngồi trò chuyện và chỉnh <<Biến âm>>

Họ cũng từng nói những điều tương tự, rằng tôi sẽ không có bạn bè vì cái tính cách quá tệ

Nhưng thực sự tôi chả thấy phiền gì với điều đó. Tôi không cần bạn bè vì vậy làm ơn tránh xa tôi, ok?

Quay lại câu chuyện lúc nãy, Kiri mỉm cười thích thú

"Vậy, về Noel....."

"Tôi không quan tâm."

"Erm, có 1 nơi tôi rất muốn đi......"

"Vậy thì đi 1 mình đi."

"Vì cậu không có nổi 1 cô bạn gái để đi chơi cùng, tôi sẽ hạ cố mà đi cùng cậu vậy."

"Biến đi."

"Ah-haha ~"

Nhỏ mỉm cười thích thú

Tôi nhìn vào khuôn mặt tươi cười kia. Kiri có thể thay đổi nét mặt 1 cách đáng ngạc nhiên, tôi đã từng thấy điều này rồi.

Nhỏ là 1 người rất biết ăn nói và cũng khá nổi tiếng trong đám bạn. Tôi không nghĩ rằng nhỏ lại không kiếm được 1 người đi chơi cùng

Vẫn còn 22 ngày nữa mới đến Noel. Tất nhiên là nếu chúng tôi không chết trước đó

Ngôi trường này là như vậy

Nơi mà ai cũng có thể chết

"Hey! Đừng có lờ tôi!""

Kiri càu nhàu khi tôi quay sang phía khác. Tôi đeo chiếc <<Biến âm>> lên tai và mở 1 vài Thuật ca. Làm cho não quen với những giai điệu đó là 1 trong những cách hữu hiệu để tăng khả năng sử dụng ma thuật. Sau khi xuất viện, đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm nên tôi nghĩ nên làm quen lại dần

Tôi nhìn sang phía Kiri khi đang nghe nhạc

Con nhỏ này chắc chắn cũng đến đây vì 1 lí do nào đó

Kiri không phải loại người muốn cứu thế giới

Với khả năng của mình, nhỏ có thể kiếm được tiền ở nhiều nơi khác

"............"

Bao gồm cả tôi, rất hiếm khi những ma thuật gia như Shiro, Gunjou và Kiri lại tập hợp ở cùng 1 nơi như thế này. Các công ty ma thuật thường sẽ trả giá cao để lôi kéo các ma thuật gia về làm việc cho mình

Công ty Dược phẩm Taikou muốn có tôi---- ít nhất đó là những gì Yayoi đã nói

1 ma thuật mạnh mẽ có giá trị rất lớn. Người ta có thể dùng nó để đột kích các mê cung vĩnh cửu nguy hiểm, và mang về những thành tựu ma thuật làm thay đổi thế giới

Tuy nhiên, 4 ma thuật gia như thế lại ở đây, gắn cái mác "anh hùng cứu thế giới" ngu ngốc thay vì làm việc cho 1 công ty nào đó

Lí do cho việc này là gì?

Đây có phải sự trùng hợp?

Tôi nhìn tuyết rơi trên sân trường, và nhận ra thật vô nghĩa khi nghĩ về người khác. Tất cả những gì tôi cần quan tâm bây giờ là sống sót và cứu Saki. Nếu tôi bị giết do bất cẩn, do bị ngáng đường hay do bị phản bội bởi những kẻ đó, Saki sẽ vĩnh viễn phải ở trong cái mê cung đó

Chuông reo. Hết tiết 6. Buổi học hôm nay đã kết thúc

"Hey Shinosuke-kun, cậu có nghe tôi nói không thế!"

Tất nhiên là tôi phớt lờ

Tôi cầm lấy cái cặp và đi về phía cửa

"Ah, hey! Chúng ta đi cùng nhau đi."

"Không."

"Eh~..."

Trong khi con nhỏ phiền phức lẽo đẽo bám theo, tôi để ý thấy Gunjou đang nhìn tôi. Cô ấy trừng mắt và quay đi ngay khi tôi bắt gặp cái nhìn đó

Tôi cười khẩy. Ít nhất Gunjou là người duy nhất trong cái nhóm này không cố làm thân với tôi

Jeez, việc giảng dạy về sự đoàn kết và tinh thần đồng đội trên lớp làm tôi thấy tẻ ngắt. Xây dựng mấy thứ tinh thần đó để làm gì khi mà ở đây người ta còn không biết liệu mình có sống được đến tối hôm sau?

"Hey, Shinosuke. Bọn tôi định đi ăn đồ nướng. Đi cùng không?" Yousuke gọi tôi từ đằng sau

Himi chen vào: "Bọn mình tìm thấy 1 chỗ ngon lắm."

Shiro vỗ vai Yousuke: "Đừng hỏi nhiều, cứ lôi cậu ta đi."

Phía sau tôi, Kiri giơ tay lên: "Ah, tôi cũng muốn đi nữa!"

"Quên đi. Tôi không có hứng."

Tôi đứng dậy và bước nhanh ra khỏi phòng trước khi lũ phiền phức kia kịp dữ lại

1 người phụ nữ đứng phía cuối hành lang

Áo vét xanh đậm. Giày cao gót. Chiếc <<Biến âm>> hình khuyên tai

Đó là giáo viên chủ nhiệm, Houjou Tsukasa-sensei

"Ah, em đây rồi, Shinosuke-kun."

"Vâng."

"Nhớ để ý điện thoại. Cô sẽ gọi cho em nếu có bất cứ dấu hiệu gì của cô gái bị bệnh."

Tôi nghiêng đầu:

"Em tưởng căn bệnh luôn phát tác trước 2h chiều?"

Đúng thế.

Vì 1 số lí do, căn bệnh này chỉ xuất hiện trong khoảng từ 8h sáng đến 2h chiều

Nó chưa bao giờ xảy ra ngoài khoảng thời gian này

Đó là lí do các học sinh của Trường Cao trung Kichijouji có thể tận hưởng ngày của họ ít nhất là trong buổi chiều

"Đúng là như vậy nhưng......gần đây đã có 1 trường hợp ở Kansai phát bệnh vào buổi tối."

Tôi hơi sững người. Nếu điều đó xảy ra, có nghĩa là đã có 1 vùng nào đó bị quét sạch khỏi bản đồ. Sự việc xảy ra bất ngờ đồng nghĩa với việc các ma thuật gia không kịp trở tay

"Em chưa nghe bất cứ tin tức nào về nó."

"Chính phủ đã quyết định giữ bí mật."

"Và em thì lại được biết?"

"Yeah. Em là 1 thành viên quan trọng của lớp, cũng giống như 4 người kia."

"Cô có thể gây rò rỉ thông tin đấy. Cái gì làm cô chắc chắn em sẽ không để lộ tin này ra ngoài?"

Honjou Tsukasa mỉm cười.

"Có thể. Nhưng chúng tôi tin các em. Dù sao thì, mấy đứa cũng đã làm rất tốt trong vụ ở Kanagawa

Nghe những lời này, tôi xem xét khả năng Honjou Tsukasa và Trường Cao trung Kichijouji không hề biết những gì Công ty Dược phẩm Taikou đã làm

Sự cố Asahi Momoka là do Công ty gây ra

Nhưng Trường Kichijouji không biết điều này?

Hay họ chỉ giả vờ như không biết?

Nhưng cho dù là như thế nào, nó cũng không quan trọng với tôi

Tôi không thừa thời gian để chơi trò úp mở với đám người này. Cứu Saki là mục tiêu duy nhất của tôi

"Người làm điều đó là Gunjou, cô biết chứ?"

"Cô biết rõ nó sẽ không thể làm được điều đó 1 mình. Chắc chắn em có giúp sức. Vì thế cứ đưa ra yêu cầu về phần thưởng. Cô sẽ chuyển lời tới cấp trên."

"Hah, trực tiếp tới cấp trên cơ à?"

Lại còn thế nữa

Không lạ gì khi họ đối xử với tôi như thế này. Sau cùng, vụ này cũng có lợi cho rất nhiều phía

Bằng cách cố ý tạo ra vụ việc này, Trường Cao trung Kichijouji có thể nâng cao uy tín của mình. Chính phủ có thể khiến người dân tin tưởng rằng họ đang được bảo vệ, và những ma thuật lấy từ 1 mê cung cấp 20 sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho Công ty Dược phẩm Taikou, chưa kể việc họ tạo ra mê cung này nhằm 1 nghiên cứu có chủ đích.

Ai cũng có lợi

Vậy ai là chủ mưu?

Trường Cao trung Kichijouji?

Công ty Dược phẩm Taikou?

Hay chính phủ Nhật Bản?

Houjou Tsukasa mỉm cười:

"Yeah~ Dù gì, lương của cô cũng đã được tăng sau vụ này, và ngân sách của trường thì được chính phủ cùng với 1 cơ số nhà tài trợ ủng hộ, do đó cứ nói những gì em muốn."

"Tiền. Chỉ vậy thôi."

Houjou Tsukasa chỉ đơn giản là gật đầu

"Nếu em muốn, nhà trường sẽ chuyển khoản cho em 1 số tiền theo yêu cầu, Shinosuke-kun. Miễn là nó không phải 1 số tiền lớn đến vô lí."

Có vẻ như họ thực sự đã gia tăng ngân sách, đến độ thừa thãi để trả cho 1 học sinh

"Em vẫn chưa có tài khoản ngân hàng đăng kí với nhà trường phải không? Cô sẽ giúp em làm 1 cái. Tài khoản trong nước, tài khoản nước ngài, tài khoản giả mạo, phi pháp, gì cũng được. Có rất nhiều người giống em ở trong trường này, vì vậy đừng lo về nó."

Houjou Tsukasa mỉm cười và bước qua tôi

"............"

Cô ta có ý gì?

--- Có rất nhiều người giống em ở trong trường này, vì thế đừng lo về nó.

Họ hoàn toàn nghĩ tới khả năng có những kẻ phản bội

Những kẻ mạnh sẽ quay lưng lại với bất cứ ai vào bất cứ lúc nào. Họ sẽ được các công ty, các quốc gia, các tổ chức săn đón, và trở thành những gián điệp 

Điều này là hoàn toàn bình thường. Đó là lí do tôi không tin bất cứ ai. Bạn bè, đồng đội, hah, đó là cái gì vậy?

Nhưng, ngay bây giờ, Houjou Tsukasa đang nói với 1 thái độ rằng họ không ngại những kẻ bí ẩn với xuất thân bí ẩn xâm nhập vào trường, rằng họ đã hoàn toàn tính trước việc bị phản bội.

Có nghĩa rằng họ sẵn sàng chấp nhận bất cứ ai vào trường này miễn là người đó có khả năng

Và họ cũng không cần điều tra danh tính của ứng viên, giống như tôi

Nhưng,

"Cô có chắc cái thái độ tự tin đó sẽ không gây họa chứ?"

Khi nghe tôi hỏi, Honjou Tsukasa trả lời ngay lập tức.

"Không. Chúng tôi biết rõ động cơ của các ứng viên. Chỉ có 4 loại người đến đây."

Tôi nheo mắt

Chỉ có 4 loại người

Tất nhiên là tôi biết

Một, những người buộc phải đến đây

Hai, những người muốn có tiền, quyền lực hoặc danh tiếng

Ba, những người muốn cứu thế giới

Tuy nhiên, có những người thực sự mạnh, đến đây vì 1 lí do khác

Nếu là vì tiền, họ có thể làm ở bất kì đâu

Nếu là vì quyền lực, họ có thể làm cho bất kì tổ chức nào khác

Nếu là vì danh tiếng, họ có thể dễ dàng gây dựng cho mình

Họ cũng chẳng quan tâm đến thế giới, và hoàn toàn không bị ép buộc

Trong trường hợp đó, họ thuộc về loại thứ tư

Những người này đến đây vì 1 thứ

"............"

Houjou Tsukasa ngừng nói và quay đầu sang phía bên phải

Đằng sau bức tường của trường, là 1 mảnh đất bị chiếm giữ bởi mê cung

1 Mê cung vĩnh cửu, đích ngắm tới của tất cả mọi tổ chức, chính phủ và tập đoàn nghiên cứu ma thuật

Tên của mê cung đó là ---

"<Khải huyền 666>. Hoặc là "Alice Khải huyền" theo như tên của cô gái tạo ra nó. Mê cung nguy hiểm nhất thế giới. Cô đoán đến 99% em tới đây vì nó, phải không? Arisu Shinnosuke-kun?"

Giáo viên chủ nhiệm của tôi quay đầu lại và mỉm cười

Rồi cô đột nhiên làm vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó

"Oh, tình cờ, họ của em cũng là Arisu, phải không? Em là họ hàng của cô bé đó à?"

"Không"

"Em tới để cứu cô bé?"

"Không."

Honjou Tsukasa mỉm cười khi nghe điều đó.

"Yeah, tất nhiên rồi. Chả ai ngốc đến mức cố gắng tìm cách cứu 1 người đã biến thành mê cung vĩnh cửu cả

"............"

"Đó là chưa nói tới việc có thể an toàn đặt chân vào mê cung hay không."

"............"

"Nếu vậy, em là ai? Cô không quan tâm em có phải là người của 1 tổ chức bí mật, James Bond của Anh Quốc hay là cảnh sát ngầm đến để điều tra về <Khải huyền 666>, cứ thoải mái đi. Tuy nhiên em sẽ nhanh chóng bỏ cuộc thôi. Em sẽ thấy bên trong đó là 1 địa ngục, và không có gì ngoài địa ngục."

"............"

"Và, trong khi em nhận ra điều đó......hoặc bị giết trong mê cung......vẫn có những học viên với những mục đích khác nhau tới đây để phá các mê cung, và tiền lương của cô thì cứ lên đều đều. Ahh~ , những đứa trẻ tốt bụng."

"..........."

"Vậy thì, Shinosuke-kun! Hãy hợp tác giết các cô gái và cứu thế giới!"

Pahn, Honjou Tsukasa vỗ hai tay vào nhau.

Cô cười một lần nữa.

Mặc dù vậy, tôi không thể cười. Kể từ khi cô ta nói không cần biết danh tính của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải cư xử như 1 đứa trẻ ngoan. Mà, nói thật thì yên lặng lắng nghe từ nãy tới giờ đã là ngoan lắm rồi."

"Đừng nhìn cô trừng trừng như thế. Cô sẽ chuyển tiền cho em. Ah, đừng quên lập tài khoản đăng kí với trường nhé. Nhà trường mong chờ những đóng góp của em."

Cô quay lưng và đi về phía lớp học

Tôi liếc theo

"...... Hah, nhìn trừng trừng? Mắt tôi lúc nào chả như vậy."

Và tôi mỉm cười

Rồi bật cười

Có lẽ tôi trông khá ngớ ngẩn khi cười, nhưng tôi vẫn đang cảm thấy vui

Vì đây lại là cái thế giới mà tôi đã quen sống từ trước tới nay

Thế giới với những con người chỉ nghĩ tới bản thân

Họ không quan tâm đến người khác

Tôi đã nhìn thấy, không dưới chục lần, những kẻ ngu ngốc bám víu vào cái gọi là "bạn bè", "đồng đội". Và chúng chết.

"............"

Ở phía bên kia của hành lang, Gunjou đi ra khỏi lớp học.

"Chào em, Gunjou! Hôm nay em đã làm rất tốt! Nhờ em mà chúng ta đã góp phần cứu thế giới!"

Sáo rỗng.

Gunjou ngẩng mặt lên 1 cách đầy tự hào

"Tất nhiên rồi! Cô nghĩ em là ai? Em là 1 thiên tài, Mizuiro Gunjou!"

Gunjou đã cư xử bình thường trở lại

Rõ ràng cô ấy không phải là người xông vào mê cung vì mục đích của bản thân

Khi ở trong mê cung Asahi Momoka, cho dù mất hoàn toàn khả năng chiến đấu, Gunjou vẫn cố bảo vệ tôi trong những phút cuối cùng

Nếu muốn hỏi cô ấy là loại người nào, câu trả lời rất hiển nhiên--------

".......Lũ ngốc." Tôi lẩm bẩm


Ba, những người muốn cứu thế giới


Đây là loại người tôi ghét nhất

Họ quá dễ chết, quá dễ bị lợi dụng, và trên hết, họ luôn gây đau đớn cho những người ở lại sau khi họ chết

Tôi có lẽ sẽ dao động nếu thấy Gunjou chết. Tôi có thể không giúp, nhưng trong tim, tôi vẫn sẽ thấy cắn rứt nếu để cô ấy chết

Tương tự với Shiro, Yousuke, Himi và Kiri

Chết tiệt.

Cảm giác này là gì chứ?

Đây là cái thế giới như vậy. Nơi mà tất cả mọi người đều có thể chết, tại bất cứ đâu, tại bất cứ thời điểm nào. Tại sao lại cần đến những thứ vô nghĩa như vậy?

Gunjou tiến đến gần

Tôi giả vờ không để ý và đi xuống cầu thang. Lớp chúng tôi ở tầng 3. Tôi xuống tầng 1, đi vòng qua hành lang trước khi rẽ xuống sân trường

Nhưng Gunjou vẫn lẽo đẽo bám theo, cố gắng không gây chú ý 1 cách vụng về

"...... Tôi không có kế hoạch đi về cùng cô đâu đấy."

Gunjou trả lời mà không nhìn tôi

"Tôi cũng không định đi về cùng cậu."

"Huuh? Vậy tại sao cô lại bám theo tôi?"

"Ngay từ đầu tôi đã đi như thế này rồi. Tôi mới là người cần bảo cậu đừng bám theo đấy."

Tại thời điểm đó, một nhóm học sinh xung quanh chỉ chỏ vào chúng tôi

"Oh, đó là Mizuiro Gunjou-san phải không?"

"Người đi bên cạnh cô ấy hình như là Arisu Shinosuke-san."

"Đùa sao? Có những 2 người của "Hero Team" đã cứu cả Kanagawa đang ở đây sao?"

"Có phải họ đang hẹn hò?"

Tôi liếc nhìn những nữ sinh đang thì thào và lên tiếng

"Ah, yeah. Đúng đấy, bọn tôi đang định tới 1 khách sạn."

"Cái gì !? Hey !?"

Gunjou giận dữ chộp lấy cánh tay tôi. Mặt cô ấy đỏ bừng và hình như còn có cả khói bốc ra nữa

Các cô gái chỉ hét lên "kyaa~" và kéo nhau bỏ đi

"N-Này! Chờ đã! Không phải--" Gunjou cố gắng gọi với theo 1 cách vô vọng

"Ủa, tôi nói sai gì à? Thực sự là tôi đang ở 1 khách sạn..." Tôi cười khẩy

"Đừng có đùa!"

Gunjou phóng bàn tay thẳng vào mặt tôi. Tôi cố gắng gạt nó, nhưng đường đi của bàn tay bẻ sang 1 bên và tấn công vào bên cổ. Tôi bật lùi lại 1 bước

Đúng như dự đoán về người đứng đầu khóa

Chuyển động của Gunjou cực kì nhanh nhẹn----- nhưng sau 1 vài lần đụng độ, tôi đã tóm được cánh tay cô ấy

Đằng sau tôi, 1 vài học sinh ở lại đang thì thào 1 cách trầm trồ

"Wow, tuyệt vời, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi còn không kịp nhìn thấy gì cả!"

"Họ có phải con người không vậy?"

"1 cuộc cãi vã của người yêu...."

1 cô gái nói cái gì đó không liên quan lắm, nhưng tôi đếch quan tâm

Gunjou trừng mắt nhìn tôi

"Biến đi. Hoặc tôi sẽ giết cậu."

"Tôi tưởng cô đang định đến chỗ tôi?" Tôi bật cười

"Cậu---"

Gunjou búng tay và kích hoạt <<Biến âm>>

Tôi thả tay cô ấy ra và lùi lại

"Ok ok, đùa thôi. Nếu chọc giân Thiên tài Mizuiro Gunjou, tôi sẽ bị giết mất~"

Gunjou đỏ mặt và trừng mắt nhìn tôi

"...... tại sao......"

Cô nói với vẻ thất vọng

"...... tại sao cậu luôn cố ý nói những điều khó nghe để đẩy tôi tránh xa cậu?......."

Tôi cười khẩy

"Tất nhiên là vì tôi ghét cô."

"Uwu ......"

"Và cô cũng chẳng ưa gì tôi, phải không?"

"T-Tôi ghét cậu!!!"

"Vậy là chúng ta đồng quan điểm rồi. Đừng cố gần gũi tôi nữa."

"Tôi không cố ý gần gũi cậu!!!"

"Ok, vậy tạm biệt."

Tôi vẫy tay và quay lưng bỏ đi 

Nhưng,

"............"

Một lần nữa, Gunjou lại lẽo đẽo bám theo tôi trong im lặng

Tôi liếc ra đằng sau

"Cô có thể dừng việc đi theo tôi chứ?"

Tuy nhiên, dường như Gunjou đang quá bối rối để nghe được bất cứ lời nào

"T-Tôi chỉ muốn hỏi cậu....vài thứ...."

"Tôi chẳng có gì để trả lời cả."

"...... Uhm, cậu.....vết thương của cậu...nó...thế nào rồi?"

Tôi thở dài

Vết thương mà cô ấy nói tới là chấn thương ở chân của tôi sau sự cố Asahi Momoka, và tôi đã bị liệt 1 chân trong 1 khoảng thời gian. Nhưng đó không phải là lỗi của Gunjou. Con em họ chết tiệt Yayoi đã làm gì đó với chân của tôi

Tuy nhiên nó đã khỏi, vì thế lẽ ra đây không phải là chủ đề cần được bàn tới

"...... Hôm nay ...... trong buổi luyện tập.....cậu....tôi đã nghĩ rằng.....là do vết thương đó.... .. "

"Đó không phải việc của cô."

"Nhưng---"

Gunjou khẽ chạm vào vai tôi

"Nhưng đó.... là do tôi....Tôi, thực sự.....rất lo...."

Tôi nhìn xuống

"............"

Mặt Gunjou đang đỏ bừng

Mặc dù tự cao và ngạo mạn, cô ấy là 1 cô gái tốt. 1 cô gái luôn chịu trách nhiệm với mọi thứ, và không muốn ai phải chết

Điều đó làm tôi bực mình

Đây là Trường Cao trung Kichijouji

Đây là nơi mà người ta có thể chết 1 cách dễ dàng

Đây là nơi mà người ta có thể chết bất cứ lúc nào

Quan tâm đến người khác là vô nghĩa. Là nguy hiểm. Là liều mạng. 

Nhưng cho dù tôi có cố làm gì, Gunjou vẫn không tránh xa tôi. Cả những người kia cũng vậy

Mặc dù tôi cố thuyết phục bản thân rằng họ chỉ muốn lợi dụng gì đó từ tôi, nhưng--------

".....Thực ra tôi cũng có chuyện cần nói với cô."

Gunjou ngẩng mặt lên 1 cách lo lắng

"Ah, ah, không lẽ... vết thương của cậu..."

Tôi lắc đầu và nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu quả hạnh đang mở to

"Tôi không ghét cô."

"Eh ......!?"

Đôi mắt càng mở to hơn vì ngạc nhiên

"Thực sự cô rất dễ thương."

"Eh !? Er-Erm ......"

"Mặc dù đôi lúc tôi tự hỏi liệu cô có vấn đề gì về não, cô thực sự vẫn rất dễ thương."

"Gah !?"

"Và cô là 1 cô gái tốt bụng."

"...... Uhn? Ah, erhm ~"

Khuôn mặt Gunjou đỏ ửng lên trong sự bối rối, và 2 tay cô vặn vẹo

"C-C-Cậu đang cố nói cái gì vậy???"

Tôi nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng tươi và khuôn mặt đang đỏ lựng

"Trong quá khứ, tất cả các cô gái tôi yêu đều đã chết. Các bạn của tôi đều đã chết. Họ hoặc là chết ở trong mê cung, hoặc bị bắt và chết bởi bàn tay của những kẻ tìm cách uy hiếp tôi, hoặc chết bởi cuộc tấn công của các tổ chức đối lập. Cho dù là ai, họ vẫn chết. Tất cả. Không còn 1 ai."

"............"

Gunjou chăm chú nhìn tôi

"Vì thế, có thể cô sẽ chết ngày mai. Có thể tôi sẽ chết sau 5 phút nữa. Ai biết được? Vì thế, haha, "vết thương của cậu thế nào rồi"? Cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?"

Đây là 1 câu hỏi mà Gunjou cần phải tự hỏi lại mình. Mặc dù luôn ở trong tình trạng căng thẳng tới mức nôn trong nhà vệ sinh, cô ấy vẫn luôn lo lắng quá mức cho những người xung quanh 1 cách vô nghĩa

"Vậy những tình cảm cô dành cho tôi là gì? Tình yêu?"

"Ah......"

""Sai. Cô chỉ đơn giản là quá mệt mỏi. Cô mệt mỏi vì luôn phải bảo vệ người khác, và vì quá nhiều bạn cô đã chết. Vì vậy cô đã vô thức mong muốn bên cạnh mình có 1 đồng đội biết tự bảo vệ bản thân , phải không?"

"............"

Gunjou trừng mắt nhìn tôi mà không nói bất cứ điều gì.

Bởi vì cô ấy biết tôi đúng. Bởi vì cô ấy chắc cũng đã nhận ra sự yếu đuối trong trái tim mình

Về cơ bản, có 1 quan hệ tốt với người khác là rất nguy hiểm trong mê cung. Tình cảm khiến cho đầu óc không thể tỉnh táo đưa ra quyết định kịp thời. Trong những lúc sống còn, người ta phải sẵn sàng bỏ rơi mọi thứ

Chắc chắn Gunjou cũng biết điều này. Nếu không cô ấy đã không tiến xa đến thế trong cái thế giới này

Tôi gật đầu.

"Thấy chưa? Giờ mọi thứ đã rõ ràng. Tôi có mục tiêu của mình khi đến đây. Chắc chắn cô cũng vậy. Sự lãng mạn, tình yêu, tình bạn, tất cả chúng đều là trở ngại. Vì vậy đừng bám theo tôi và nói những điều vô nghĩa nữa. Nếu cô muốn, cô có thể để mắt tới Shiro. Anh chàng đó cũng khá được."

Gunjou tiếp tục trừng mắt nhìn tôi, và vẫn không nói bất cứ điều gì.

Nhưng cuộc trò chuyện của chúng tôi đã kết thúc.

Tôi quay lưng lại và bỏ đi

Đằng sau tôi có tiếng nói lí nhí

"V-Vậy.....tại sao cậu lại cứu tôi?...."

"............"

"Không có bất cứ lí do gì...để cậu cứu tôi lúc đó.... Lẽ ra cậu chỉ cần thoát ra , và...."

"Yeah, đó là lỗi của tôi. Đến giờ tôi vẫn còn hối hận vì đã cứu cô và dính 1 cái chấn thương ngu ngốc."

"Eh, ah ...... xin lỗi ......"

Tôi bước ra cổng trường, giọng nói của Gunjou nhỏ dần đằng sau

Tại thời điểm đó,

Pihh Pihh Pihh, tiếng còi báo động vang lên.

Đó là tín hiệu cho sự xuất hiện của một cô gái bị bệnh.

"Đây là thông báo gửi tới các học sinh của Khóa giết gái. Hãy trở lại phòng học sớm nhất có thể. Một nạn nhân bệnh mê cung đã xuất hiện tại thành phố Toda của quận Saitama. Chúng tôi sẽ bắt đầu bài học với mục đích giết chết cô gái."

Tôi quay đầu lại

"...Đùa sao?"

1 vụ xảy ra vào buổi chiều đã diễn ra tại Kansai vài hôm trước, nhưng ai mà nghĩ ở đây cũng vậy chứ?

Các học sinh của khóa thường chạy ra khỏi cổng trường

Lớp học sắp bắt đầu

Điện thoại của tôi rung rung. Có lẽ là Houjjou Tsukasa

Tôi nghe máy

"Shinnosuke?"

1 giọng nói hơi the thé. Và không phải giọng Nhật. Đó là 1 thiếu niên

Tên cậu ta là Liezel Baimeister

16 tuổi.

Người Đức

Là kĩ sư ma pháp của tôi, người đã từng nhiều lần cố ý chỉnh <<Biến âm>> lên quá giới hạn cho phép

"...... Không bị nghe trộm chứ?

"Cậu nghĩ tôi là ai?"

"Một nhà khoa học quái dị."

"Cậu đang ca ngợi tôi hả?"

"Vâng, vâng. Nhưng điện thoại của tôi có thể đang bị theo dõi bởi chính phủ Nhật Bản và Công ty Dược phẩm Taikou."

"Không hẳn. Thực ra là nó đang bị theo dõi bởi 3 tổ chức và 1 chính phủ."

"Oh, những ai vậy?"

"Công ty Dược phẩm Taikou, Công ty Phillip, Kiryuuki Group và chính phủ Trung Quốc."

"Hmm, về phía chính phủ Nhật?"

"Họ không có động tĩnh gì. Tôi nghĩ vậy"

"Haha, sẽ rất tuyệt nếu đó là sự thật. Vậy, có chuyện gì thế?"

"Thực ra tôi muốn gặp cậu"

"Đức ở hơi xa đấy."

"Tôi đang ở Nhật"

"Eh? Vì sao?"

Tuy nhiên, những lời của Liezel đột nhiên dừng lại

"Hn ...... chờ một phút. Tôi đang bị hack."

"Tôi có cần gọi lại không?"

"Ah, no, không cần đâu, tôi tự xử lí được---- eh? Cái gì đây? "Tôi sẽ giết anh nếu dám động vào onii-sama!", tin nhắn đáng sợ quá."

Đó là Yayoi.

Sanae Yayoi.

Em họ của tôi, người điều hành 1 phòng nghiên cứu của Công ty Dược phẩm Taikou dù mới ở tuổi 15

Nó là người duy nhất gọi tôi như vậy. Saki gọi tôi là "onii-chan", nhưng vì lí do gì đó mà Yayoi lại gọi tôi là "onii-sama", mà thực sự tôi chả hiểu nó có nghĩa gì

"Là Công ty Dược phẩm Taikou."

"Phía bên kia có vẻ khá nguy hiểm đấy. Giữ máy 1 chút nhé, tôi sẽ gửi vài virus sang hack máy chủ bên đó"

"Etou.... thực ra con nhỏ đang cố hack máy cậu là em họ tôi."

"Eh?....Ok, hiểu rồi. Nhưng có vẻ cô ta không nhận yêu cầu từ cậu?"

Liezel khá giống tôi. Chúng tôi chỉ làm việc với nhau bằng tiền

Ngoài ra, Liezel cũng là 1 người không thuộc bất cứ tổ chức hay chính phủ nào, và cả 2 chúng tôi đều nghiên cứu những ma thuật mà được coi là không thể đem lại lợi nhuận

"Tôi sẽ xử lí việc này. Nhưng trước hết, tại sao cậu lại gọi cho tôi? Đừng bảo là lại yêu cầu thêm ngân sách đấy?"

"Hey~ đừng có luôn nghĩ tôi như vậy chứ. Tôi đã chỉnh sửa xong [Thánh kiếm]"

"Wha."

Tôi khẽ thở hắt ra

[Thánh kiếm], đó là 1 ma thuật đặc chế để cứu những cô gái bị mắc Bệnh Mê cung

1 ma thuật có thể cắt đứt căn bệnh khỏi các cô gái

Nếu thành công, nó có lẽ thậm chí có thể cứu được những cô gái đã biến thành Mê cung vĩnh cửu, miễn là có thể tiếp cận được cô ấy

Nói cách khác, nó là phương tiện để cứu Saki

"Giải quyết cho nhanh gọn đi trước khi tôi kịp làm gì đó."

Cậu ta cúp máy

"Ôi trời...."

Tôi nhìn vào điện thoại với nửa con mắt

Tìm số liên lạc chung của Công ty Dược phẩm Taikou chi nhánh Tokyo, tôi bấm gọi

Em họ của tôi, Sanae Yayoi là người nhấc máy, đúng như dự đoán

"O-Onii-sama! Vậy là cuối cùng anh cũng gọi----"

"Dừng ngay trò nghe trộm điện thoại của anh đi!" Tôi ngắt lời

"Không phải là lúc này, onii-sama! 1 tên nào đó đang cố làm hại anh, vì thế em đang cố để ngăn hắn lại!"

"Dừng trò ngớ ngẩn đó lại đi, trước khi em bị thằng đó xử đẹp."

"Ah! Ah! Anh đang lo lắng cho em? Qủa đúng như em nghĩ, onii-sama thật tuyệt vời......"

"Im đi."

"Em sẽ không sao đâu. Dù sao---"

"Ok, vậy thế này nhé? Nếu em dừng lại, anh sẽ chấp nhận làm việc cho cấp trên của em."

Ngay lập tức, giọng của Yayoi thay đổi. Tôi có cảm giác là nó sẽ hét ầm lên nếu không phải đang nói chuyện với tôi

"T-T-Thật chứ? Thật chứ? Thật chứ, onii-sama? Vậy em sẽ dừng lại ngay bây giờ đây!"

Tất nhiên là nói dối

Tôi không đời nào hợp tác với mấy tên lấy các cô gái bị bệnh mê cung làm vật thí nghiệm

"O-O-Onii-sama! Eh-hehe ...... vậy là chúng ta sắp được bên nhau........."

Tôi cúp máy

Đột nhiên, đằng sau tôi có tiếng gọi

"Hey! Cậu đang làm cái quái gì vậy? Nhanh về lớp đi! Giờ học sắp bắt đầu rồi đấy!"

Tôi quay lại

Đó là Gunjou.

Điện thoại của tôi lại đổ chuông lần nữa

"..........Có vẻ phía Công ty Dược phẩm Taikou đã ngừng việc hack lại. Cậu đã yêu cầu họ dừng lại?"

Đó là Liezel. Và có vẻ hơi khó chịu

"Ừa."

"Tôi đang chuẩn bị gửi thẳng virus sang bên đó. Nếu cậu còn phá trò vui của tôi lần nữa, tôi sẽ giết cậu đấy."

"Hah, ngon làm thử xem?"

"Haha, vậy tôi thử nhé?"

Tôi búng tay. Và kích hoạt <<Biến âm>>

Từ phía sau tôi, có tiếng ô tô. Tiếng rít của động cơ và tiếng lốp xe cọ xát trên mặt đất. 1 chiếc ô tô tự hành

Tôi vẩy nhẹ tay, và Thuật ca tràn vào não tôi từ <<Biến âm>>

【     Ngay tức khắc     ♪    Trong khoảnh khắc     ♪    Ngay lúc đó     ♪

Trong nháy mắt     ♪     Ngay tức khắc     ♪    Trong khoảnh khắc ------】

Tôi lẩm bẩm.

"...[Gia tốc], kích hoạt."

Ma thuật được kích hoạt lan khắp cơ thể tôi và tăng cường tốc độ

Tôi đạp xuống đất và phóng về phía đằng sau

1 chiếc xe Audi SUV.

Không có người lái

Ngồi ở ghế sau là 1 thằng nhóc trạc tuổi tôi với mái tóc vàng

Đó là Liezel Baimeister.

Tôi đáp xuống nắp capo của xe và trừng mắt nhìn cậu ta

Liezel chỉ mỉm cười và làu bàu bằng tiếng Đức

"Nhanh lên và vào đi, thằng ngốc thích làm màu."

Tôi nhảy xuống đất và mở cửa xe

"Shinnosuke!"

Gunjou gọi to

Tôi quay lại

"Gì?"

"Cậu định đi đâu?"

"Tôi không có nghĩa vụ báo cáo với cô."

"Một cô gái bị bệnh đã xuất hiện."

"Và?"

"Guh ......"

Gunjou trừng mắt nhìn tôi. Cô nhìn vào ghế sau xe và thấy Liezel

"Ai đây? Tôi tưởng cậu không có đồng đội?"

"Đây không phải đồng đội."

Liezel mỉm cười giễu cợt từ ghế sau

"Haha, vậy cô là ai? Tiện thể, "đồng đội " là cái gì vậy?"

Gunjou cau có.

Tôi phớt lờ cô ấy và bước lên xe

"Nhanh lên và đóng cửa đi, Shinosuke. Thứ này không thể đi nếu các cửa không đóng hết. Cái hệ thống an toàn chết tiệt! Tôi chắc chắn sẽ chỉnh lại nó khi xong việc." Liezel càu nhàu trong khi gõ gõ ngón tay lên thành cửa sổ

"Shinnosuke!" Gunjou hét lớn

"Gì nữa?"

Mokushiroku Arisu v02 090

"Tôi, tôi sẽ trở lại trường!"

"............"

"Tôi sẽ trở lại lớp học, và phá hủy mê cung đó! Nếu tôi không làm vậy, sẽ có rất nhiều người phải chết! "

Cô ấy đang cố để tôi quay lại?

Ngốc thật

"Shinnosuke!"

Tôi quay đi

1 cô gái tốt

Người mà tôi không nên đến gần

"Cứ làm như cô muốn."

"............"

Gunjou cúi mặt xuống 1 cách buồn bã

Liezel nheo mắt nhìn Gunjou

"Có chuyện quái gì với cô gái phiền phức này thế? Tôi có nên giết cô ta không?"

Cậu ta búng tay.

Liezel thực sự mạnh. Rất mạnh. Cậu ta sống trong 1 thế giới hoàn toàn khác, và người chỉ quen sống với sự yên bình như Gunjou sẽ không địch lại

Tôi chộp lấy cổ tay Liezel

"Dừng lại. Cô ấy là bạn cùng lớp tôi."

"Thì?"

"Đụng 1 ngón tay vào cô ấy và tôi sẽ giết cậu."

Liezel nhìn tôi chăm chú với đôi mắt xanh 1 cách ngạc nhiên

"Huh? Đừng nói với tôi rằng cô ta là.....?"

"Không phải việc của cậu."

"Yeah, sao cũng được. Ít nhất tôi cũng đã biết được 1 điểm yếu của cậu. Chỉ cần cậu có ý định bán đứng tôi, cô gái đó có thể được dùng làm con tin."

Cậu ta đang nói nghiêm túc

Tôi nhìn về phía Gunjou

Tuyết đang rơi.

Gunjou vẫn đang nhìn tôi với khuôn mặt buồn bã

"Shinnosuke!"

Gunjou gọi 1 lần nữa, nhưng tôi không nghe thấy gì do cửa đã đóng

Liezel nói vào micro điều khiển

"Lái xe."

Chiếc xe tự hành nổ máy và vòng vào đường chính

Điện thoại của tôi lại reo

Đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi, Houjjou Tsukasa

"Chào cô."

"Em đang làm cái gì vậy hả? Mau trở lại lớp học!"

"Xin lỗi. Em đang bị đau dạ dày."

"...... em đang định làm gì đây?"

Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi đó

"Đừng quá lo lắng, sensei. Em có lẽ sẽ trở lại lớp vào tiết 3."

"...... Hiểu rồi. Sao cũng được. Mê cung lần này chỉ ở cấp độ 0,5. Với những người còn lại, lớp chúng ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ trước những lớp khác.""

Hiện tại, nhân loại đã xoay xở đột kích thành công Mê cung vĩnh cửu cấp 12 mà không có thương vong

Vì thế với 1 mê cung cấp độ 0,5, nó sẽ là 1 chiến thắng dễ dàng mà không ai phải chết

Miễn là nó không đột nhiên biến thành tình huống bất thường như vụ Asahi Momoka

Tôi không hiểu vì sao mình đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm

"Nếu em không quay lại kịp để tham gia tấn công, em sẽ phải chịu phạt đấy."

"Đã hiểu."

Phạt? Như kiểu trừ tiền lương ấy hả?

"Jeez. Gunjou cũng không có ở đây,cô sẽ phải gọi cho nó.....ah, khoan, Gunjou quay lại rồi. Ok, mấy đứa, chúng ta bắt đầu nào. Thời hạn là 6 tiếng. Chúng ta sẽ giết cô gái đó và cứu thế giới!...... "

Tôi cúp máy

Liezel cười khẩy bên cạnh tôi

"Cậu có vẻ nổi tiếng hơn tôi tưởng."

"Quên đi. Giờ chúng ta vào chuyện chính. Nó thế nào rồi?"

Liezel búng tay. 1 con dao găm nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay cậu ta

Đó là [Thánh kiếm], hay đúng hơn, hình dạng thật của nó

"Cái này?"

Liezel gật đầu

"Ừ."

"Nó trông vẫn như cũ."

"Nếu cậu muốn thay đổi hình dạng của nó, cũng được nhưng sẽ khá mất thời gian đấy."

"Uhm, có lẽ không cần đâu. Vậy, nó đã hoàn thiện?"

Liezel trả lời ngay lập tức

"Trên lí thuyết, nó có thể cắt đứt căn bệnh khỏi bệnh nhân Mê cung, và đồng thời phá hủy nó"

Có vẻ là như vậy. Trước đây khi tôi sử dụng nó lên Asahi Momoka, mê cung đã biến mất dù tôi không chắc đó là do con dao hay chẳng qua vì cô bé đã chết. Tuy nhiên, nếu cô gái bị bệnh chết, đơn giản là chẳng giải quyết được gì. Tôi cần cứu Saki, còn sống, không phải là 1 cái xác

Asahi Momoka đã chết.

[Thánh kiếm] lúc đó chưa hoàn thiện

"Sau khi sử dụng, điều gì sẽ xảy ra với cô gái?"

"Không ai biết được trừ khi thử. Đó cũng là lí do cậu đến đây phải không?"

Đúng thế.

Tôi tới Trường Cao trung Kichijouji vì mục đích đó.

Cho dù tôi có tới hay không, các cô gái vẫn sẽ bị giết. Vì vậy, nếu như tôi gặp may và thành công cứu được họ trong 1 chuyến đột kích mê cung-------

"............"

Chỉ là cái cớ. Tôi rõ ràng cũng đang thử nghiệm ma thuật trên con người. Tôi chẳng có tư cách gì để chỉ trích Yayoi

Kiezel hỏi:

"Cậu đã thử sử dụng [Thánh kiếm]?"

"Ờ"

"Kết quả?"

Tôi nhớ lại Asahi Momoka, người đã mỉm cười và cảm ơn tôi trong những giây phút cuối cùng của cô bé

"Tôi suýt chết."

Liezel bật cười.

"Ah-haha. [Thánh kiếm] vẫn có nhiều hạn chế. Nhưng quan trọng là, cô gái đó thế nào?"

Tôi cố gắng để ngăn mình không nhăn mặt trước giọng nói tỉnh bơ của Liezel

"Nhưng cậu đã cắt được căn bệnh?"

"Có lẽ."

"Và cô gái đó đã được cứu. Ít nhất là khỏi căn bệnh đó."

"Huh?"

"Tôi tự hỏi cậu có chút cảm giác tội lỗi nào không."

Liezel nhìn tôi 1 cách thích thú trong khi qua sát biểu hiện trên mặt tôi

"Chả có tí tội lỗi nào cả. Sau cùng, bất cứ sinh vật sống nào cũng sẽ chết."

"Hah, được đấy."

"Giờ thì giải thích nốt đi. Cậu đã chỉnh sửa những gì?"

"Như tôi đã nói thôi. Giờ tôi sẽ cài [Thánh kiếm] bản cải tiến vào <<Biến âm>> của cậu. Cũng mất chút thời gian đấy."

"Ở đâu?"

"Phòng thí nghiệm của tôi. Ah, nhưng nhớ bịt mắt vào đã. Chỉ là 1 phòng thí nghiệm tạm bợ thôi nhưng tốt nhất cậu cũng không được biết vị trí của nó

Cậu ta ném về phía tôi 1 cái bịt mắt.

Liezel không tin tưởng tôi. Tất nhiên.

Cậu ta không thuộc về 1 tổ chức cố định nào. Đó là lí do quyền lực của cậu ta rất lớn

Không tin tưởng bất kì ai

Không mở lòng với bất kì ai

Đây chính là nguyên tắc để sống sót trong cái thế giới này

"............"

Ngay khi đeo bịt mắt, tôi đột ngột cảm giác cơ thể mình bị hút vào bóng tối

Có lẽ nó đã được tẩm 1 loại thuốc ngủ hay gì đó

Tuy nhiên, tôi không có gì để phản kháng

Tôi cần [Thánh kiếm]

Tôi cần nó để cứu em gái của mình




Một lần nữa, tôi lại mơ thấy cơn ác mộng đó

Giấc mơ mà tôi không thể cứu Saki

Tôi chạy vào trong bóng tối.

Tôi chạy.

Tôi chạy.

Tôi chạy tới 1 cánh cửa, mà ở phía sau nó tôi có thể cảm thấy sự an toàn

Nhưng, khi tôi mở cửa ra-----

---Đó là 1 phòng karaoke

Shiro ở đó.

Yousuke ở đó.

Himi ở đó

Kiri ở đó

Gunjou ở đó

Đây có lẽ là điểm yếu bên trong tôi.

"Ughh....."

Tôi rên rỉ

"....Đùa sao trời?..."



Tôi mở mắt

Trời tối

Tôi đang ngồi trên 1 chiếc ghế dài ở công viên

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời lạnh thấy xương

"...... Guh ...... tên chết tiệt.....cậu tính để tôi chết rét hả?....."

Mà, có lẽ cái tên đó cũng sẽ chỉ cười khẩy nếu tôi chết rét thật

Tôi đứng dậy. Người tôi vẫn đang cứng lại vì lạnh

Tôi nhìn lên cột đồng hồ công cộng bên đường

Bây giờ là 7h42 tối

"...... Coi bộ vụ Mê cung cũng xong rồi."

Sau khi phát báo hiệu về nạn nhân bị bệnh, các học sinh sẽ có 5 giờ để tìm hiểu thông tin và 1 giờ để đột kích mê cung

Khi có báo động, dường như là 1h chiều

Hơn 6 giờ đã trôi qua.

Nếu cuộc đột kích thất bại, có lẽ 1 phần của Saitama đã bị nuốt chửng

Tôi nhìn vào điện thoại. Có vài cuộc gọi nhỡ từ Houjou Tsukasa- sensei

Tôi bấm gọi lại. Đầu bên kia bắt máy ngay lập tức.

Bah-bah-bah-bah-bah, những tiếng ồn rất lớn. Có lẽ họ đang ở trên trực thăng

"Em trễ giờ rồi đấy."

Đầu dây bên kia nói bằng giọng lạnh lùng

"Ah~ xin lỗi, em có việc."

"Cuộc đột kích đã hoàn thành, và Gunjou-san lại 1 lần nữa giết được cô gái."

Gunjou đã giết cô gái bị bệnh, 1 lần nữa

Và cứu thế giới

Tôi tự hỏi rằng khuôn mặt của cô ấy trông như thế nào khi đang tấn công

Honjou Tsukasa tiếp tục.

"Shiro, Kiri, Yousuke và Himi cũng đã làm rất tốt. Có lẽ em thực sự là 1 người thừa của "Hero Team"?"

"Có lẽ~"

"Em đã làm cái quái gì vậy?"

"Ngủ"

"Tch. Em sẽ bị đuổi học nếu còn giữ cái thái độ đó đấy."

"Eh~ thật vậy sao? Ok, em sẽ cố gắng lần sau."

"Nghe chả đáng tin gì cả."

"Haha, cũng có nhiều người nói vậy...."

"Ok,ok, tôi cũng không muốn đùa nữa. Cúp máy đây."

Tôi nhét điện thoại vào túi quần

Việc bây giờ là phải thử nghiệm [Thánh kiếm]

"............"

Tôi búng tay và kích hoạt ma thuật. Thuật ca phát ra từ <<Biến âm>>

【      Lừa dối bóng đêm    ♪    Thay đổi thế giới      ♪

Con ác quỷ cứu các cô gái trong màn đêm vô tận      ♪ -------】

1 thanh kiếm lớn xuất hiện. 1 thanh kiếm lớn bằng bạc ngời sáng. 1 thanh kiếm như của các anh hùng.

Tuy nhiên hình ảnh hào nhoáng này là giả. Đây chỉ là trò đùa mà Liezel thêm vào để trêu chọc tôi

Chiều dài thực sự của nó còn ngắn hơn 1 con dao bình thường

Và mấu chốt ma thuật nằm ở lưỡi dao đó. Nó có thể cắt đứt căn bệnh khỏi các cô gái bị biến thành Mê cung.

"...... Đây là ma thuật hoàn thiện?"

Tôi lẩm bẩm

Đột nhiê, từ trong <<Biến âm>> có tiếng nói. 1 đoạn băng ghi âm sẵn

[Tôi đã cài xong ma thuật trong khi cậu ngủ. Như đã hứa, nó có thể cắt đứt căn bệnh mê cung khỏi bệnh nhân. Tuy nhiên tôi nói trướclà thứ này không an toàn và cường độ áp lực lên não còn cao hơn trước. Nếu cậu không đủ khả năng, não của cậu sẽ bị thổi tung thành từng mảnh nhỏ trước khi kịp làm bất cứ điều gì.]

"Hey hey, đừng đùa với tôi chứ..."

[Tuy nhiên, hiệu quả của nó thì không phải bàn cãi. Vì thế nhớ trả tiền cho tôi sau vụ này. Nhưng tôi nói trước, 1 con dao nhỏ sẽ chả làm được trò trống gì trong mê cung cấp 666 đâu.]

Đúng vậy

Với khả năng của tôi hiện giờ, thậm chí tôi không thể tiếp cận Saki

Đó là lí do tại sao tôi cần phải trở nên mạnh hơn

Đó là lí do tại sao tôi cần tiền

Tiền để phát triển ma thuật

Tiền để sử dụng ma thuật

Và có thể để thuê các ma thuật gia tham gia đột kích mê cung nguy hiểm nhất thế giới này

"..........."

Tôi hoàn tác ma thuật và [Thánh kiếm] biến mất

Mọi thứ tĩnh lặng 1 cách lạnh lẽo

Tôi đứng dậy

Điện thoại đổ chuông

Số lạ

"Ai đấy?"

"Onii-sama! Anh đang ở đâu?"

Đó là Yayoi.

Tôi chặc lưỡi

"Tch. Anh không có gì để nói hết. Chào."

"Đừng cúp máy! Nghe em đã! Nếu anh đang ở khu vực gần Kichijouji, rời khỏi đó ngay lập tức! Mizuiro Gunjou đã nhiễm Bệnh Mê cung! Chiếc trực thăng trở cô ta đã bị nuốt gọn rồi!"

"Cái g---"

Tôi giật mình

Trong 1 khoảnh khắc, tôi đã không hiểu Yayoi nói gì

Mizuiro Gunjou đã nhiễm Bệnh Mê cung

Khuôn mặt của Gunjou hiện lên trong tâm trí tôi

Khuôn mặt buồn bã

Khuôn mặt cô độc

Khuôn mặt đang tìm kiếm sự giúp đỡ

"Chạy khỏi đó nhanh lên, onii.....................Chết.....tiệt.......sóng..............."

Tôi không nghĩ Yayoi đang nói dối. Nếu chỉ đơn thuần là muốn tôi tới chỗ nó, con bé không thiếu cách

Tôi cần chạy đi ngay bây giờ?

Tôi nhìn xuống điện thoại. Vạch sóng bằng 0.

Mê cung có thể chặn tất cả các sóng tín hiệu. Có nghĩa là tôi thực sự đang ở trong phạm vi của nó

"Chết tiệt!"

Tôi bắt đầu chạy ra khỏi công viên

Đằng sau tôi, có nhiều tiếng hét hoảng loạn.

"Cái quái gì thế?"

"Tòa tháp xanh kia là cái gì vậy?"

Đó là mê cung.

Nó đang bắt đầu xâm lấn vùng đất này

Tôi không quay đầu lại. Tôi chạy. 1 mê cung có bán kính ít nhất là 2km. Nhưng đã từng có trường hợp nó mở rộng ra tới vài trăm km. Nếu vậy, chạy là vô nghĩa.

"Làm ơn, Gunjou....."

Tôi búng tay và kích hoạt <<Biến âm>>

【     Ngay tức khắc     ♪    Trong khoảnh khắc     ♪    Ngay lúc đó     ♪

Trong nháy mắt     ♪     Ngay tức khắc     ♪    Trong khoảnh khắc ------

Tôi lẩm bẩm.

"[Gia tốc], kích hoạt!"

Tôi phóng đi với tốc độ nhanh hết cỡ có thể

Tuy nhiên, 1 giây là không đủ.

Tôi bật lên trên các nóc nhà, phóng tới đại lộ chính, và nhắm tới 1 người đi xe đạp đầu tiên tôi nhìn thấy

Đó là 1 chiếc xe đạp thể thao có hệ thống hỗ trợ tốc độ cao (trans: nôm na thì nó giống cái acrobike trong Toaru ấy, nhưng mà không pro bằng)

Tôi đáp xuống trước mặt anh ta ngay trước khi [Gia tốc] kết thúc.

"Uwah !?"

Người lái xe hét lên ngạc nhiên, nhưng tôi chộp lấy cánh tay anh ta và nhảy lên xe

"Đạp nhanh lên nếu anh không muốn chết!"

"C-Cái gì?"

"Là Mê cung!"

"Eh?"

"Nơi này sắp biến mất rồi!"

"Eh, cái..."

"Chạy nhanh đi thằng não phẳng!"

"Đ-Được rồi."

Chiếc xe đạp thể thao tăng tốc và phóng đi

Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu chạy, tôi quay đầu lại

Đó là 1 tòa tháp

Tòa tháp cao 1 cách không tưởng, đâm xuyên qua màn đêm, và vẫn đang tiếp tục mở rộng thêm

Với 1 tốc độ khủng khiếp

"......Chết tiệt, không kịp mất."

Tôi lẩm bẩm.

Việc này là không thể

Chúng tôi sẽ bị nuốt chửng vào mê cung trong vài giây nữa

Chiếc xe tăng tốc

Nhưng tòa tháp còn nhanh hơn

Ngay lúc tôi nghĩ nó sắp bắt kịp-----

"............"

Tòa tháp ngừng mở rộng

Tôi nói với người lái xe:

"Hey, dừng lại được rồi đấy."

"Pew, pew, pew,..."

Anh ta thở dốc và vẫn tiếp tục đạp. Có lẽ người lái xe đã nhìn thấy tòa tháp đang đuổi theo và quá sợ hãi

Tôi không muốn chết lãng xẹt vì 1 tai nạn giao thông, và vỗ vào vai anh ta

"Chúng ta thoát rồi. Thoải mái đi."

"T-Thật chứ?!"

"Thật. Vì thế dừng lại. Và bình tĩnh."

Người lái xe khởi động hệ thống phanh. Chiếc xe đạp giảm tốc và dừng lại

Tôi bước xuống xe và quay đầu lại 1 lần nữa

Thành phố đằng sau tôi đã biến mất

Tất cả là 1 màu xanh

Xanh biếc

Giống như cái tên Gunjou

Yayoi có vẻ không nói dối

Gunjou thực sự đã mắc Bệnh Mê cung

"Chết tiệt...."

Tôi nhìn lên ngọn tháp đâm xuyên bầu trời và lẩm bẩm trong bực tức

"Tại sao, Gunjou.........?"


Chương 3: Anh hùng[]

00:30

Đã 3 giờ kể từ khi Gunjou phát Bệnh Mê cung

Tôi đang ngồi trong khách sạn và điều chỉnh <<Biến âm>>

Đó là con <<Biến âm>> của Đức, "Nguyên mẫu 42 của Tập đoàn Willer". Do gây áp lực lên não quá mức quy định, thứ này không hề được sản xuất đại trà. Tuy nhiên tôi tự hỏi giờ nó còn nguy hiểm thế nào khi mà Liezel đã chỉnh nó lên mức gây áp lực cao hơn. Cậu ta nói rằng nó thậm chí có thể sẽ thổi tung não tôi thành từng mảnh vụn

Chiếc TV ở góc phòng đang bật. Không có bất cứ bản tin nào nói về vụ việc vừa xảy ra 

Thông tin đã bị giữ bí mật

Tất nhiên

Mê cung lần này đã xuất hiện ở 1 nơi nó không nên xuất hiện

Tôi đặt <<Biến âm>> xuống giường

Việc đột kích Mê cung tạo ra bởi Gunjou dường như là không thể

Mê cung tạo ra bởi ma thuật gia sẽ có độ nguy hiểm cao đến khó tin

Và Mizuiro Gunjou lại là 1 ma thuật gia thiên tài

Với khả năng hiện nay của thế giới, 1 đội ma thuật gia hùng hậu với đầy đủ trang thiết bị có thể đột kích được 1 mê cung cấp 12 mà không có thương vong, tuy nhiên----

Mê cung Asahi Momoka ở cấp độ 20. Hàng loạt học sinh của Trường Cao trung Kichijouji - những ma thuật gia thuộc hàng ngũ tinh binh - đã chết khi cố gắng tấn công nó. 

Vậy còn mê cung lần này?

"............"

Trong quá khứ, tôi đã từng đột kích thành công 1 mê cung vĩnh cửu cấp 40

Đó là khi tôi 15 tuổi

Đó là khi tôi còn hoạt động trong cái mặt tối của thế giới

Tên của mê cung đó là <Thánh kiếm 40>

Tôi đã lấy được ma thuật [Thánh kiếm] ở đó

Tuy nhiên, đó là 1 mê cung vĩnh cửu. Không có giới hạn thời gian

Sau nhiều cuộc điều tra do thám kĩ lưỡng, 1 đội ma thuật gia 100 người đã được gửi đi với sự chuẩn bị đầu đủ. Cuộc đột kích kéo dài 1 tháng 2 ngày, và người sống sót duy nhất--- chính là tôi.

"............"

Điện thoại của tôi đổ chuông

Đó là Houjou Tsukasa. 

Xem ra bà cô đó còn sống, huh?

"......Chào."

"Ah, thật may vì em còn nhấc máy được. Đến trường ngay lập tức."

"...... Vì Gunjou đã biến thành 1 Mê cung?"

"Oh, em biết điều này dù không ở đó? Em nghe từ ai vậy? Các bạn cùng lớp sao?"

Tất nhiên là không. Tôi không có số liên lạc của bất cứ ai trong lớp

Và tôi cũng không có ý định tiết lộ nguồn tin

"Em nghe nói Gunjou đã phát Bệnh Mê cung ngay trên trực thăng."

"Oh, em biết khá nhiều đấy. Nhưng may mắn là các thành viên của lớp 5 đã chống đỡ được đợt tấn công trong mê cung và [Thoát hiểm] kịp thời."

"Vậy à?"

"Vì Gunjou ngồi trên trực thăng của lớp 5 nên mọi người đã phản ứng kịp thời. Không may là, lớp 1 và lớp 2 không may mắn như thế. Ah phải rồi, Sakuma-sensei người đấu với em trong buổi phỏng vấn cũng bị mắc kẹt ở đó, em biết chứ?"

"Hm? Ai vậy?"

"Ah-haha, quên đi. Anh ta cũng vô dụng lắm. Nói chung thì, ngay khi có kết quả trinh sát từ Công ty Dược phẩm Taikou, chúng ta sẽ lập tức hành động."

"Huh? Vậy là ngôi trường vẫn còn nguyên vẹn sao? Em tưởng nó cũng bị hút vào mê cung luôn chứ?"

"Không. May mắn là, đây là 1 mê cung chủ yếu mở rộng theo chiều cao."

"Ah, hiểu rồi. Là 1 ngọn tháp, huh?"

"Phải. Có vẻ như 1 đội từ Kansai đang ở đây và họ đã bắt hành động. Cô không biết bọn họ giỏi cỡ nào, nhưng người phá được mê cung phải là chúng ta."

Tôi im lặng 1 lúc. 

Bên thứ 3 đã xen vào vụ này. Rõ ràng mọi chuyện giờ không chỉ xoay quanh Trường Cao trung Kichijouji và phía Công ty Dược phẩm Taikou nữa

"Cấp độ mê cung là?"

"15. Có lẽ sẽ có nhiều người chết. Tuy nhiên nếu là em, Arisu Shinosuke, <Ma Kiếm> nổi tiếng của thế giới ngầm, chắc sẽ không có vấn đề gì đúng không?"

Tôi nheo mắt khi nghe lại cái biệt danh ngớ ngẩn của mình

"Vậy là cô cũng đã điều tra, huh?"

"Tất cả những gì cô nghe được là cái tên đó. Em rốt cục là ai?"

"Chỉ là một học sinh trung học bình thường."

"Haha, sao cũng được. Cô biết em là người duy nhất có thể phá được, vì vậy làm ơn hãy cố hết sức."

Tôi đã hoàn tất việc điều chỉnh <<Biến âm>> và có thể tham gia đột kích bất cứ lúc nào

Nhưng,

"Nếu cô muốn nhờ người khác làm việc gì đó, đừng nói dối." Tôi nói thẳng thừng

"Ý em là gì?"

"Nếu Asahi Momoka đã ở cấp 20, mê cung tạo ra bởi Gunjou chắc chắn không thể là cấp 15."

Honjou Tsukasa bật cười

"Ah-hahahahahahahahahaha ...... Cô cúp máy đây."

"Đừng đùa với tôi. Trả lời đi. Cấp độ của mê cung đó là bao nhiêu?"

".........42."

Quả nhiên, việc này là không thể

1 mê cung cấp 42, có giới hạn thời gian

Việc đột kích nó là không thể

Gunjou Mizuiro không hề có hi vọng nào

Nếu thất bại, mê cung đó thậm chí sẽ tăng độ khó lên gấp 10 lần

Cấp 420

Nó sẽ là 1 mê cung nguy hiểm ở mức không tưởng. Sẽ chẳng ai có ý định tấn công 1 mê cung như thế. 

Kể cả tôi

Và cuối cùng, số phận của cô ấy sẽ giống như Saki

"Hey, sensei."

"Có việc gì?"

"Em không nhất thiết phải đột kích mê cung này, phải không?"

"Nhưng nếu chúng ta không làm vậy, hàng chục ngàn người sẽ chết."

"....Em có giống người sẽ hành động vì lí do đó không?"

"Ah-haha, thực ra có khá nhiều viên chức cao cấp ở trong khu vực này. Em hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?"

Tất nhiên

1 lời giải thích ngắn gọn

Có nghĩa là tiền thưởng trong vụ này sẽ rất nhiều.

"Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng đội của các em sẽ xử lí được vụ này. Nhưng nếu tình hình trở nên nguy hiểm, cứ sử dụng [Thoát hiểm]. Dù gì các em cũng rất quan trọng với cô. Mà, chỉ cần đặt chân vào được 1 mê cung như thế cũng đã đem lại rất nhiều danh tiếng rồi."

"............"

"Vậy thôi. Giờ đến trường nhanh đi. Hãy giết cô gái và cứu thế gi----"

Tôi ngắt lời 1 cách lạnh lùng

"Đừng có nói "cứu thế giới" nữa. Nó làm tôi buồn nôn."

Houjou Tsukasa bật cười. Tiếng cười của sự chế giễu

"Ok ok. Cô sẽ nói theo cách em muốn, giờ thì làm việc của mình đi."

"............"

"Vậy thì, gặp em ở trường~"

Houjou-sensei cúp máy

Tôi quăng điện thoại xuống giường và nhìn lên trần nhà

"............"

Cấp 42

Vô vọng. Gunjou không thể cứu được

Tôi không cần quan tâm tới vụ này. 

Trước giờ tôi chưa bao giờ làm việc gì ngu ngốc như là liều mình xông vào 1 mê cung cấp 42 bị giới hạn thời gian mà không được chuẩn bị cực kì kĩ lưỡng

Tôi không phải là anh hùng, và cũng không có hứng làm trò đạo đức giả đó

Tôi có mục tiêu của mình

Tôi không cần phải liều mạng cho 1 thứ vô nghĩa

"...... Chắc chắn tôi sẽ không đi. Không phải để cứu cái thế giới chết tiệt này."

Tôi nghiến răng

"Tôi không phải 1 tên ngốc. Tôi không phải 1 tên ngốc."

Tôi nói 2 lần. Như để tự thuyết phục bản thân

Nhưng nếu có 1 người có thể cứu Gunjou, đó là tôi. Nếu cô ấy trở thành mê cung vĩnh cửu cấp 420, sẽ không ai có thể cứu cô ấy.

"............"

Lúc này, tôi đang nắm giữ [Thánh kiếm]

1 ma thuật của sự đạo đức giả, thứ có thể cứu được Gunjou

Tôi búng tay

Thuật ca của [Thánh kiếm] phát ra từ <<Biến âm>>

"............"

Bản tin trên TV kết thúc và chuyển sang 1 chương trình tạp kĩ

Những con người mà tôi không quen biết đang trò chuyện vui vẻ trên màn hình

Một thế giới hòa bình. Một thế giới thanh bình. Một thế giới an toàn. Một thế giới mà lẽ ra đã biến mất nếu không có những người như Gunjou. Một thế giới lẽ ra đã biến mất nếu không có những người hi sinh bản thân

Nhưng không có ai biết ơn điều đó. Vì ngay khi họ gặp nguy hiểm, 1 anh hùng liều mạng ngu ngốc điên rồ nào đó như Gunjou sẽ xuất hiện và cứu họ.

"............"

Nhưng không phải là tôi. Chắc chắn không phải tôi. Tôi cần phải cứu Saki. Tôi cần giữ bí mật về [Thánh kiếm]. Và tôi không thể bỏ mạng 1 cách ngu ngốc trong mê cung

Tôi chắc chắn không phải là anh hùng

"...... Tôi sẽ bỏ rơi Gunjou."

Cho đến bây giờ, tôi vẫn làm điều đó.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn làm điều đó.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn cố gắng để làm điều đó

Tiếng cười vọng ra từ TV. Tôi không hiểu có gì buồn cười. 1 người diễn trò để mua vui cho những người khác, và mọi người dường như đang tận hưởng điều đó 1 cách thoải mái

Tôi rút phích cắm và TV phụt tắt

Căn phòng trở lại yên lặng

Chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc

Âm thanh đếm ngược tới sự biến mất của Gunjou

"...... Chết tiệt."

Tôi đứng dậy, vì 1 lí do mà cả tôi cũng không biết



01:00

Trường Cao trung Kichijouji

Trời tối

Bóng đêm bao phủ sân trường. 

Chỉ có duy nhất 1 ánh đèn phát ra từ Lớp 5

Khi tôi bước vào lớp học,

"Shinnosuke-kun!"

Kiryuu Kiri đứng lên.

Tôi nhìn quanh

Thay vì 20 người như thường lệ, chỉ có 9 người ở đây

Tính cả tôi là 10

Hơn nữa, ngoại trừ Kiri, Shiro, Himi và Yousuke, tôi chưa từng thấy 5 người còn lại. Có nghĩa họ không phải học sinh của Lớp 5

Kiri tóm lấy tay tôi

"Shinnosuke-kun, nghe này, Gunjou......"

"Tôi biết rồi."

"Ah... hiểu rồi. Sensei đã nói cho cậu?"

Tôi gật đầu. 

"Hey, Kiri."

"Hn?"

"Những người kia có biết Gunjou tạo ra mê cung này không?

Kiri gật đầu

"Trên đường trở về từ Saitama.... bọn tôi đã cố liên lạc với trực thăng cứu hộ bằng bộ đàm?

"............"

"Có người đã phát hiện ra Gunjou trông khá kì lạ

"............"

"Sau đó vài người bắt đầu la hét "Đó là Bệnh Mê cung" và trực thăng đã đưa... hầu hết mọi người đi"

"Hiểu rồi."

Tôi khá ngạc nhiên khi thấy có những 10 người ở đây

1 mê cung được tạo ra bởi ma thuật gia là cực kì nguy hiểm. Không chỉ vậy, Gunjou còn là học sinh đứng đầu lớp 5 - lớp mạnh nhất. Chỉ có lũ ngốc mới bước vào 1 cuộc tấn công đầy mạo hiểm như vậy

Mà, thực ra tôi cũng chả có tư cách gì để nói điều này

"............"

Tôi nhìn 5 người kia

3 nam

2 nữ

1 nam sinh cao lớn bước đến trước mặt tôi

"...... Oh, cậu hẳn là Arisu Shinosuke của "Hero Team"? Rất vui được gặp cậu. Tôi Santou Taisuke. Tôi chuyển đến đây vào tháng trước, và hiện giờ tôi đứng đầu lớp 3. "

Tôi nhìn cậu ta với nửa con mắt

"Mặc dù những kẻ hèn nhát đã bỏ chạy, số phận của hàng vạn người giờ phụ thuộc vào chúng ta! Cùng cứu lấy thế giới nào, Arisu-san!"

Cậu ta chìa tay ra

"............"

Tôi nhìn vào nó 1 cách thờ ơ và trở về chỗ ngồi

Santou mỉm cười

"Có vẻ cậu hơi khó gần nhỉ. Không sao, chúng ta vẫn sẽ hợp tác tốt trong Mê cung."

Tên nhóc này có vẻ mắc cái hội chứng siêu anh hùng hơi nặng nhỉ? Thậm chí còn hơn cả Gunjou nữa

1 người khác, lần này là 1 cô gái, đứng dậy và nói:

"Erm, mọi người.... xin hãy nghe mình nói. Bạn trai của mình học ở Lớp 2, cậu ấy đã bị kẹt vào mê cung..........."

Tôi không cần nghe thêm nữa. Lí do cô ta tham gia đã quá rõ ràng

"Erhm, khả năng của tôi nằm ở khoảng giữa Lớp 4 nên.........có lẽ tôi sẽ là gánh nặng cho những thành viên của L ớp 5, nhưng.........tôi sẽ làm bất cứ điều gì! Tôi sẽ hỗ trợ mọi người hết sức có thể, vì vậy làm ơn hãy cứu Hiroki-kun!!!"

Hiroki-kun? Tên quái nào vậy?

Làm như tôi quan tâm ấy

Santou vỗ nhẹ lưng cô gái và an ủi. Cô ta đang run lên

Có vẻ những người kia cũng có lí do của mình khi tham gia vào trò liều mạng này

Tôi ngồi xuống chỗ của mình

Kiri ngồi bên cạnh tôi và nhìn tôi chằm chằm

"......Có chuyện gì à?" Tôi làu bàu

"Không có gì. Tôi chỉ không ngờ rằng cậu sẽ đến."

"Tại sao?"

Nhỏ chỉ mỉm cười buồn buồn

Nhưng chỉ nhìn là đủ hiểu

Việc đột kích mê cung này gần như là không thể

Kiri biết điều đó

"Nếu vậy tại sao cô lại ở đây?"

Kiri đưa 1 ngón tay lên tỏ vẻ suy nghĩ:

"Để cứu thế giới?"

"Tôi sẽ không bao giờ hỏi cô điều gì nữa."

"Ah-haha."

Nhỏ lại mỉm cười buồn bã

Chắc chắn Kiri cũng có 1 lí do nào đó. Lần tấn công mê cung Asahi Momoka, nhỏ cũng đã ở lại đến phút cuối cùng, cho dù bị bạn cùng lớp bỏ rơi

Tôi nhìn chằm chằm vào Kiri

"Đừng nhìn tôi như vậy chứ, xấu hổ lắm~"

Không giống như Gunjou, nhỏ là 1 người mạnh mẽ

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ

Tuyết lại rơi. 

Tôi ghét tuyết

"Hey, Shinnosuke-kun."

Kiri lên tiếng

Tôi không trả lời

"Tại sao cậu lại tới đây?"

"............"

"Lần đột kích này rất nguy hiểm, không phải vậy sao?"

"............"

"Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ.... Việc này dường như là bất khả thi. Tôi đã tưởng rằng cậu cũng sẽ nghĩ thế."

"............"

"Không lẽ cậu thích Gunjou-san?"

Tôi thở dài và quay lại

"Ok, vậy cứ coi như thế này nhé? Tôi thích cô ấy. Tôi có sở thích giết người. Đặc biệt là giết các cô gái. Vì thế tôi đến trường này. Vì thế tôi tới đây. Tại đây, việc giết các cô gái là hợp pháp, ok?"

Tôi bật cười 1 cách ngu ngốc. Chính tôi cũng không nghĩ là mình lại có thể bịa ra 1 câu chuyện tệ đến thế

Nhưng Kiri chỉ cau mày nhìn tôi như thể nhỏ chả quan tâm gì đến những gì tôi vừa nói

"Nếu cậu chết trong mê cung, cậu sẽ không đi chơi Noel với tôi được đâu."

"Huh? Cô không nghe tôi nói gì à? Ah, phải rồi, tôi đặc biệt thích giết người vào đêm Noel vì thế có thể tôi sẽ giết cô đấy."

"Ah-haha. Cứ tự nhiên."

"Vậy hả?"

Tôi cười khẩy. Nhưng Kiri nhìn tôi 1 cách nghiêm túc

"Shinnosuke-kun. Thực sự cậu nên ở lại. Mê cung này không phải nơi mà cậu nên vào đâu...."

Ngay lúc đó

Biih biih biih.

Tiếng còi báo động

"Thông báo gửi tới các học sinh Khóa giết gái hiện đang có mặt tại trường. Đã có hồ sơ về mê cung xuất hiện tại Musashino, Tokyo. Tiết học về mê cung sẽ bắt đầu sau ít phút nữa."

Shiro ngẩn đầu dậy và ngáp. Cậu ta quay sang tôi

"Ah, vậy là cậu cũng đến, Shinosuke. Tôi biết mà."

Hoàn toàn trái ngược với Kiri

Tôi quắc mắt

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Cậu là kiểu người sẽ không thể bỏ mặc bạn bè, phải không?"

"Đừng đùa với tôi."

"Vậy tại sao cậu lại đến? Chỉ có lũ não rỗng mới đâm đầu vào đây không suy nghĩ."

"Tôi cũng có thể hỏi cậu câu đó đấy. Chẳng phải quan hệ giữa cậu và Gunjou siêu tệ à?"

"Đúng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội. Đó là nguyên tắc của tôi."

"Nghe anh hùng gớm."

Nghe vậy, Shiro chỉ nhún vai.

"Tôi biết, thật ngu ngốc khi vứt bỏ mạng sống của mình. Nhưng chỉ cần có cơ hội thành công, tôi sẽ không bỏ cuộc

"Vậy là cậu sẽ giết Gunjouvà bảo rằng đó là để" giúp đỡ 1 đồng đội"?"

Shiro mỉm cười và nhìn tôi.

"Tôi nghĩ cậu hiểu điều này mà. Gunjou là kiểu người tốt luôn tự gánh lấy mọi thứ. Cô ấy sẽ không muốn vô tình giết chết hàng vạn người đâu. Vì thế tôi sẽ giết cô ấy. Bởi Gunjou là 1 đồng đội."

Người tốt

Đồng đội

Bạn bè

Tôi thực sự ghét làm việc cùng Shiro. 

"Tôi khác cậu. Tôi có lí do riêng khi tới đây."

Đúng 

Tôi có lí do

Tôi ở đây để thử nghiệm [Thánh kiếm]. Tôi ở đây để thí nghiệm trên Gunjou. Không phải vì đồng đội hay bạn bè.

Tôi không ngây thơ như vậy

Tôi không yếu đuối như vậy

Tôi không phải người tốt như vậy

Nhưng Shiro gạt đi

"Sao cũng được. Nhưng cậu cũng muốn giúp Gunjou mà."

"............"

"Chỉ cần thừa nhận thôi. Việc đó khó đến vậy sao?"

"Biến đi. Tôi không....."

"Cậu xấu hổ à?"

"Tch. Tôi sẽ giết cậu ngay khi cậu hết giá trị lợi dụng."

"Hahaha."

Sau khi nghe đoạn đối thoại nhàm chán này, 1 người của lớp 3 không thể chịu đựng lâu hơn và đứng dậy

"Hey! Mấy cậu có phải "Hero Team" đã cứu cả Kangawa không vậy? Tại sao mấy cậu có thể cãi nhau chỉ vì 1 chuyện như thế?"

Yousuke mỉm cười

"Ah, không. Họ lúc nào cũng thế, nhưng cuối cùng bọn tôi vẫn đi hát karaoke với nhau-----"

Tôi đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt. Nó lướt trên sàn và phóng thẳng tới chỗ Yousuke

Cậu ta bình tĩnh búng tay

"[Phản hồi], kích hoạt."

Cậu ta lẩm bẩm

1 ma thuật hệ phòng thủ khá mạnh

Ma thuật này tạo ra 1 màn chắn vô hình 360 độ xung quanh 1 điểm xác định trước. Trong phạm vi đó, ma thuật gia có thể thay đổi trọng trường. Khả năng của ma thuật gia càng mạnh, vùng tác dụng càng lớn

Cái bàn bị đẩy bắn sang 1 bên

Và vô tình nó văng ra phía Santou, tên học sinh tới từ lớp 3

"Eh, ah, hey."

Santou vội vàng né cái bàn. Nhưng 2 cô gái đằng sau thì không kịp

"Ugh--"

Họ thậm chí còn không kịp hét lên

"........Hoàn tác."

Ngay khi Yousuke lẩm bẩm, chiếc bàn mất đi động lượng và dừng lại giữa không trung. Nó rơi xuống đất với 1 tiếng động khô khốc

"Ah ~ xem ra không hi vọng được gì vào mấy người này rồi, Shiro."

Shiro gật đầu với ý kiến của Yousuke:

"Uhm. Có lẽ các cậu nên sử dụng toàn bộ 6 ma thuật hỗ trợ."

"Hey, đ-đợi đã! Tôi là người đứng đầu lớp 3----"

Nhưng Yousuke cắt lời anh ta

"Himi. Cho anh ta thấy đi."

Himi giật mình khi đột nhiên được gọi đến

"Erhm, Eh? Mình à?"

"Chúng ta cần phải cho họ rõ về hoàn cảnh hiện tại trước khi vào mê cung."

"Erhm, nhưng ......"

"Cứ làm đi."

Himi ngập ngừng đứng dậy và đi đến phía trước Santou

Cơ thể nhỏ bé của cô và cơ thể to cao của cậu ta gây ra 1 sự tương phản khá hài hước

Yousuke nói

"Ok, nghe này. Trong đội của tôi, Himi là người phụ trách ma thuât hỗ trợ. Thể chất của cô ấy không cao, và sở trường của cô ấy cũng không phải là ma thuật tấn công. Tuy nhiên, vì là 1 người chuyên hỗ trợ, cô ấy cũng cần 1 khả năng nhất định."

Santou nhìn xuống Himi. Cô ấy trông vẫn khá bối rối

"Hmmmm........Và? Cậu đang nói rằng cô ấy mạnh hơn tôi?"

"Himi."

Yousuke nói ngắn gọn. Himi nhìn lên

"Erhm, uhm... vậy, xin lỗi, bây giờ mình sẽ tát bạn 1 cái."

"Đơn giản nhỉ?"

"V-Vậy, mình làm đây."

Himi vung tay, và Santou nghiêng người để tránh

Nhưng,

Slap

Mắt của Santou mở rộng khi Himi tát mạnh vào má cậu ta

"Hey, k-khoan đã! Chờ chút! vừa rồi tôi chỉ mất cảnh giác!"

"Uhm... vậy mình sẽ làm lại lần nữa nhé."

Himi vung tay

"Kuh!"

Mặc dù Santou trông như thể cậu ta đã tập trung hết cỡ, không có gì tuyệt vời xảy ra. Slap, âm thanh bị tát lại vang lên

"...X-Xin lỗi. Cậu có sao không?"

Himi lúng túng nói

Yousuke vỗ 2 tay lại

"Ok~ vậy hãy làm rõ mọi chuyện nào. Mặc dù tôi mạnh hơn Himi, khả năng của tôi vẫn không bằng Shiro, Shinosuke hay Himi. Sở trường của tôi là phòng thủ, vì vậy tôi sẽ chỉ cố gắng bảo vệ mọi người khi đột kích. Vì thế, tôi mong là mọi người hãy làm tốt trách nhiệm phù hợp với khả năng của mình."

5 người mới có vẻ đã thông. Tất cả đều gật đầu

Yousuke nhìn tôi và cười nhăn nhở

Shiro cũng cười

Himi mỉm cười dù trông mặt vẫn hơi lo lắng

Tôi không hiểu bọn họ đang cười gì. Chả có gì đáng cười cả

"...... Haah."

Tôi thở dài

"Cậu thực sự dễ thương những lúc này đấy~" Kiri nhìn tôi và cười khúc khích

"Im đi."

"Nhưng nếu cậu không vứt bỏ lòng tốt của mình, cậu sẽ chết đấy."

Kiri chạm vào tay tôi 1 cách lo lắng

Tôi nhìn nhỏ với nửa con mắt

"Làm như tôi cần cô nhắc cho điều đó vậy. Tại sao cô lại nói thế?"

Nhỏ ngẩng mặt lên và mỉm cười buồn bã

"Tôi không biết...........Có phải tôi đã yêu cậu không, Shinosuke-kun?"

"Sao tôi biết được?"

"Hoặc có thể... là do tôi ngưỡng mộ cậu. Cậu cũng sống trong thế giới như tôi, nhưng cậu lại không mất đi lòng tốt của mình. Cậu chỉ cố giấu nó đi."

Sống trong cùng một thế giới.

Có nghĩa là nhỏ cũng giống như tôi và Liezel 

Sống trong 1 thế giới không có chỗ cho đạo đức và tình cảm

Ở đó, các ma thuật gia bị ép buộc thực hiện những cuộc đột kích nguy hiểm

Ở đó, trẻ em bị ép sử dụng ma thuật để tấn công mê cung vì lợi ích của các tổ chức

Ở đó, ma thuật [Thoát hiểm] không hề được nạp vào <<Biến âm>>. Vì không có thừa chỗ cho thứ đó. Nó không giúp ích gì trong chiến đấu. Nếu cuộc đột kích thành công, ma thuật gia được [Thoát hiểm] bởi ma thuật từ bên ngoài. Nếu thất bại, họ bị bỏ mặc trong mê cung

Nếu thua, tức là chết

Nếu thua, tức là chết

Nếu thua, tức là chết

Vì vậy, không có lựa chọn nào khác là làm tất cả để chiến thắng. Dẫm đạp lên bạn bè và đồng đội để chiến thắng

Tôi đã sống trong thế giới đó từ 10 năm trước. Và Kiri cũng vậy

Không giống Shiro

Không giống Gunjou

Ngay từ đầu tôi đã có cảm giác ngờ ngợ

Kiri siết chặt tay tôi

Tôi nhìn nhỏ 1 cách hờ hững

"Tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Tôi sống ở thế giới nào cơ?"

"Ah-haha."

"Cô sống cùng 1 thế giới với tôi, và không cùng với những người khác? Vậy hóa ra cô sống ở hành tinh khác à?"

".........Trong 1 thế giới mà tôi có thể đi chơi Noel với bạn trai, có lẽ?~"

Vậy là nhỏ vẫn quyết định không nói thật

"Haa~ hiểu rồi. Nói chuyện với cô đúng là vô nghĩa mà."

"....kể cả khi đó là cảm xúc thật của tôi, cậu cũng...."

"Tôi không tin cô. Chẳng có lí do gì để tôi phải tin."

"Tôi biết ...... Tôi biết điều đó, nhưng......"

Kiri cúi gằm mặt xuống và ép 2 tay vào ngực. Trông nhỏ thật sự buồn bã. Trông thực sự không giống đang diễn kịch

Đừng nói là Kiri thật sự thích tôi chứ?

".....Cậu lo lắng cho Gunjou-san, nhưng lại không thèm tin lời tôi. Không công bằng chút nào~"

Con nhỏ này đang nói cái gì vậy?

"...... Tôi ...... tôi không dễ thương bằng Gunjou-san, phải không?"

Kiri khá xinh. Ít nhất ngoại hình của nhỏ trên mức trung bình. Nhỏ có 1 cơ thể khá thu hút với bộ ngực lớn. Con nhóc ngực phẳng Gunjou chắc chắn sẽ tức điên nếu biết tôi đang so sánh cỡ ngực 2 người họ

Nhưng Kiri không phải người sẽ nhận ra những điều này

Vì nhỏ thực sự không dễ thương

Vì nhỏ quá mạnh

Vì nhỏ sống trong cái thế giới tối tăm không có chỗ cho tình cảm

Vì nhỏ là người có thể cười khi đạp đồng đội của mình xuống vì lợi ích riêng

Giống như tôi

Tôi nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt cổ tay tôi

"Bỏ ra được rồi chứ?"

"Không thích~"

Kiri cười 1 cách tinh nghịch. Nhưng tôi hất thẳng ta nhỏ ra

"Eh~"

"Nghe này. Trò này không có tác dụng với tôi đâu, ok? Cô đã thử 1 lần ở trong mê cung rồi. Vì thế bỏ cuộc đi."

"Tôi không ......"

Kiri đột ngột dừng lại. Nhỏ hơi nhăn mặt trước khi mỉm cười 1 lần nữa và bĩu môi

"...... Mm ~, ý tôi là, xin lỗi.......Đúng là tôi định lợi dụng cậu......nhưng, vì.......thực ra nó.....Tôi không.... haah ....... Aaah ...... "

Kiri thở dài và nhìn lên trần nhà

Có vẻ khó nói? Kệ xác

Không phải việc của tôi

Ngay từ đầu nhỏ đã quyết định giấu tôi sự thật

Cánh cửa lớp mở ra 

"Xin lỗi, có hơi trễ 1 chút. Hãy bắt đầu giờ học nào!"

Đó là giáo viên chủ nhiệm của Lớp 5. Houjou Tsukasa

Trên tay cầm 1 tập tài liệu dày

Đằng sau cô ta là 1 giáo viên nam tầm 30, và 1 giáo viên nữ khoảng 40 tuổi

Có thể là chủ nhiệm lớp 3 và 4

Thầy giáo lên tiếng

"Được rồi, lần này ......"

Nhưng Honjou Tsukasa ngắt lời 

"Ai cho phép anh bắt đầu vậy? Đây là lớp học của tôi, ok?"

"...... Guh."

Giaso viên đó im lặng. Đến lượt người bên cạnh lên tiếng

"...... Erhm, vậy tôi có lẽ nên đi? Cô là người phụ trách tiết học này phải không, Houjou-sensei?"

Nghe vậy, nữ sinh có bạn trai là người của Lớp 2 đứng dậy

"Sensei! Xin đừng nói một cái gì đó vô trách nhiệm như vậy!"

Tuy nhiên giáo viên kia chỉ nhìn lại 1 cách lạnh lùng

"Houjou-sensei là 1 giáo viên có nhiều kinh nghiệm, vì vậy hãy nghe theo lời cô ấy."

Và cô ta bỏ đi

"Sensei!"

Houjjou Tsukasa phớt lờ cô gái và đặt đống tài liệu xuống bàn

"Tiết học sẽ bắt đầu ngay lúc này! Hãy giết cô gái và cứu thế giới!"


Và thế là, giờ học về mê cung........

Không, giờ học về Mizuiro Gunjou đã bắt đầu


Chương 4: Mizuiro Gunjou[]

01:22

Bài học bắt đầu

Bài học về cô gái bị Bệnh Mê cung bắt đầu

Cô ấy sẽ không còn bất cứ quyền riêng tư nào

Kể từ khi căn bệnh xuất hiện, cô ấy không còn được coi là 1 con người

Và cuộc điều tra sẽ tìm hiểu tỉ mỉ mọi thông tin về cô gái đó


「Tiết thứ nhất - Tìm hiểu hồ sơ của cô gái」

Tên: Mizuiro Gunjou

16 tuổi

Cao 147cm

Nặng 35kg (Thật sao? Nhẹ kinh!)

Sinh tại Minato, Tokyo

Là con gái của chủ tịch Misutomo Group, 1 trong 3 tập đoàn ma thuật lớn nhất thế giới. Có nghĩa cô ấy là con gái của 1 đại gia

Tôi đột nhiên nhớ ra <<Biến âm>> của Gunjou mang hiệu <Công nghiệp nặng Misutomo>. Ra vậy

Là con của chủ tịch Misutomo Group, cô ấy đã được dạy về ma thuật và cách chiến đấu từ nhỏ

Các thành viên khác trong gia đình---------

Mẹ - Mitsutomo Yurie

Cha - Mizuiro Seitarou.

Chị gái - Mizuiro Ruri.

Ba người.

Cô được kì vọng rất nhiều từ khi còn bé. Là 1 thành viên của Misumtomo Group, Gunjou đã lớn lên trong sự đào tạo để trở thành 1 thiên tài ma thuật, 1 anh hùng có thể cứu thế giới

Do đó, ngay từ nhỏ, cô đã bị nhồi vào đầu cái tư tưởng "Không được làm xấu mặt cái tên Mizuiro"

Khi Gunjou 8 tuổi, chị gái của cô - Ruri - chết trong 1 lần đột kích mê cung. 

Gunjou đã khóc rất nhiều, nhưng cha me cô thì không. Ngay cả trong đám tang cũng vậy

"1 kẻ thất bại như vậy không phải là con của chúng tôi." Và họ chối bỏ Ruri

"Hãy chắc chắn là con sẽ không chết 1 cách khó coi như vậy." Và họ nhồi những suy nghĩ đó vào đứa trẻ 8 tuổi là Gunjou

Kể từ đó, Gunjou đã điên cuồng luyện tập để trở nên mạnh hơn

Để có thể cứu thế giới

Để có thể sống sót

Để có thể nhận được sự thừa nhận của cha mẹ

Và thế là, chúng ta có Mizuiro Gunjou - ma thuật gia thiên tài với 20 công ty tài trợ

Nhưng ngày hôm qua

02/12

Cô ấy đã mắc Bệnh Mê cung



Mokushiroku Arisu v02 147

Đó là số liệu chính thức được giao cho chúng tôi

Thực ra thì, có thể nói đó là những thông tin mà Gunjou biết về cô

Tuy nhiên, có 1 số thông tin khác được điều tra khi mà quyền riêng tư của cô ấy bị gỡ bỏ

Về hành vi gần đây của cô ấy

Về việc cô ấy đi hát karaoke cùng bạn bè và trở nên vui vẻ hơn

Về việc cô ấy trở nên hay khóc hơn

Về việc cô ấy cạnh tranh gay gắt với người bạn cùng lớp - Arisu Shinosuke - và luyện tập nhiều hơn

"............"

Nhưng, điều đó không quan trọng

Mấu chốt là,

Cả Gunjou và chị gái đều là trẻ mồ côi

Họ là trẻ mồ côi được Misutomo Group mua lại từ trại mồ côi

Cha mẹ của họ - cha mẹ trên giấy tờ của họ - thậm chí còn chưa kết hôn

Misutomo đã giấu sự thật này. Với tất cả nhưng đứa trẻ được mua lại từ trước tới nay. Chúng được lớn lên với sự dạy dỗ để trở thành công cụ cho Tập đoàn



Đọc về hoàn cảnh của Gunjou, tôi bất giác cười khẩy và nhìn quanh

Kiri mỉm cười buồn bã

Mặt Shiro nhăn lại trong giận dữ

Vì không có câu hỏi nào, bài học tiếp tục

Về những chiến công gần đây của Gunjou

Về kết quả tuyệt vời của cô ấy

Về việc cô ấy đã cứu hàng triệu người như thế nào

Về việc cô ấy rất thích hoa, và có 1 vườn hoa nhỏ trên ban công nhà mình. Và cô ấy ghét mùa đông vì hoa sẽ héo



Shiro giơ tay lên

"Sensei".

"Hn? Gì thế, Shiro?"

"Đủ rồi. Em đã đọc tất cả tài liệu."

"Em không được đọc trước chúng mà không...."

"Đó là khi chúng ta có 20 người 1 lớp mà, phải không? Luật đó được đề ra để những người chậm hiểu có thể theo kịp."

Shiro quay lại nhìn chúng tôi. Và phớt lờ 5 đứa học sinh mới

"Nhưng những người ở đây đều đã biết rất rõ về Gunjou. Việc này là không cần. Hãy chuyển sang bài học tiếp theo. Không phải thời gian chuẩn bị của chúng ta càng ngắn càng tốt sao?"

Honjou Tsukasa nhìn chúng tôi.

"Mọi người đồng ý chứ?"

Không ai phản đối. 

"Vậy, chúng ta sẽ giải lao ......"

Trước khi nói hết, sensei đột nhiên dừng lại và mỉm cười

"Các em không cần nghỉ?"

Không ai phản đối. Như lúc nãy

Honjou Tsukasa bật cười.

"Mấy em nghiêm túc hơn cô tưởng đấy. Các em thực sự muốn cứu bạn cùng lớp đến thế à?"

Mặc dù cô ta nói "cứu", nó thực ra là "giết".

Nhưng không ai nói gì

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết đã bắt đầu rơi dày trên sân trường. Liệu trong mê cung của Gunjou có lạnh không?

Giống như Gunjou, tôi cũng ghét mùa đông. Vì nó lạnh

"............"

Và thế là, tiết học đầu tiên kết thúc



「Tiết thứ hai, Bài học về cấu trúc mê cung 」

Bài học ghi nhớ cấu trúc cũng như đường đi trong mê cung

Không ai biết lý do tại sao nó là một tòa tháp.

Có 100 tầng trên mặt đất

Ngoài ra, mê cung không hề có đường đi lắt léo hay những thứ như vậy

Trên mỗi tầng là 1 sảnh lớn với cầu thang dẫn thẳng lên phía trên

Gunjou ở tầng thứ 75

Nếu [Xâm nhập] từ tầng 1, sẽ mất tới hơn 70 phút để tới chỗ Gunjou, cứ cho là chúng tôi có thể vượt 1 tầng trong 1 phút

Nếu muốn có 20 phút để tấn công Gunjou, cần phải vượt qua mỗi tầng trong 30 giây hoặc thậm chí nhanh hơn. Điều đó là không thể

Trong trường hợp đó,

"Chúng ta sẽ được chuyển vào 1 tầng phía trên?"

Tôi lật sang trang sau. Do không thể thực hiện dịch chuyển thẳng tới chỗ Gunjou, 2 tuyến dịch chuyển gần nhất có thể tạo ra là ở tầng 30 và tầng 100

Tại thời điểm đó, Santou giơ tay lên.

"Erhm, Sensei, tem hỏi chút được chứ?"

"Có chuyện gì? Em... uhm, em là ai nhỉ?"

"Santou. Santou Taisuke, lớp 3."

"Oh, Taisuke-kun, em muốn hỏi gì?"

"Chúng ta cần ghi nhớ con đường nào? Trong 2 đường đó....."

Yousuke quay lại

"Chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì vậy thuộc lòng cả 2 con đường đó đi."

Tôi gật đầu đồng ý.

Mê cung tạo ra bởi Gunjou rất nguy hiểm. Không loại trừ khả năng có vài cái bẫy có khả năng ném người ta qua các tầng, vì vậy chúng tôi cần ghi nhớ nhiều nhất có thể

"C-Cả 2.....ok...tôi hiểu rồi...."

Santou lắp bắp 1 cách ngạc nhiên

"Ah, phải rồi. Nhóm chúng ta sẽ [Xâm nhập] từ tầng 100."

Kiri nhìn lên Houjou-sensei, người vừa nói

"Nhóm chúng ta? Có nghĩa là còn có những người khác?"

Tôi làu bàu:

"Là tụi tới từ Kansai, huh?"

Honjou Tsukasa đã đề cập đến việc đó qua điện thoại. Do tình huống đặc biệt nghiêm trọng, 1 nhóm học sinh từ Kansai sẽ tham gia vào lần đột kích này

"Đúng. Cô nghe nói đó là đội ma thuật gia mạnh nhất của khu vực Kansai, "Valor Team". Giống như "Hero Team" ở đây."

Chưa bao giờ nghe tới

Himi lẩm bẩm

"...... Họ là 1 đội khá nổi tiếng gần đây với rất nhiều công ty tài trợ....Mình nghe nói khả năng phối hợp của họ cực tốt....."

Tôi bật cười

"Haha, họ hẳn phải có tinh thần đồng đội tuyệt vời, huh? Khác hẳn với chúng ta."

"Vậy thì mấy cậu làm ơn đoàn kết chút đi!"

Nữ sinh có bạn trai học Lớp 2 đứng bật dậy và nói trong giận dữ

Tôi nhìn cô ta bằng nửa con mắt. Chúng tôi có thể có thứ gì như tinh thần đồng đội à?

Tiếng trực thăng vận tải vọng vào từ cửa sổ

Xem ra những người kia đã đến

Nhưng trước hết, cần xác nhận lại 1 chuyện

Tôi hỏi.

"Sensei".

"Gì vậy, Shinosuke-kun?"

"Cái này không có trong tài liệu. Cấp độ của mê cung là?"

"15."

Đúng như dự đoán. Cô ta vẫn nói dối trắng trợn

Nếu đúng như vậy thì ở đây đã không chỉ có 10 người

Mặc dù cấp 15 không phải là thấp, nó vẫn hoàn toàn có thể phá được. Thêm vào đó, phần thưởng cho việc đột kích mê cung cấp 15 là rất lớn. Chắc chắn sẽ có nhiều người muốn tham gia vào việc này

Nhưng tất cả học sinh không có ai nghĩ rằng Mê cung tạo ra bởi Gunjou lại dễ dàng. Vì vậy chỉ có từng này người ở đây

Shiro nhìn tôi

"Cậu biết gì sao?"

"Nó là cấp 42."

Sự hoảng loạn lan truyền trong lớp học vỏn vẹn 10 người

Bên cạnh tôi, Kiri khẽ rùng mình

"Sao cậu biết?"

"Sensei đã nói với tôi qua điện thoại."

"Và cậu vẫn đến dù đã biết điều đó?"

"Cậu cũng không hơn tôi là mấy đâu. Ngay từ đầu cậu cũng đoán mang máng được rồi phải không? Những kẻ hèn nhát đã bỏ chạy lâu rồi."

Kiri nói nhỏ từ bên cạnh tôi:

"...... Shinosuke-kun......nếu thực sự nó ở cấp 42........Đây không còn là vấn đề hèn nhát hay không nữa............."

Nữ sinh có bạn trai học Lớp 2 đột nhiên đứng dậy trong khi run rẩy

"...... Uwu ............ uuwwuuuu ...... uuwuuuu."

1 tiếng khóc khẽ nức lên khi cô ta lảo đảo bước ra ngoài cửa

Cô ta đã bỏ rơi bạn trai mình

Mối tình đầy nguy hiểm dễ dàng kết thúc.

Và đó là sự lựa chọn đúng.

"Một người."

Hai người khác đứng lên. Và cũng bước ra khỏi lớp mà không nói lời nào

"Ba người."

Tôi lẩm bẩm.

2 người còn lại là Santou và 1 cô gái. Mặt cả 2 đều trắng bệch

Santou quay về phía chúng tôi.

"...... Erhm, Hero Team.....sẽ không bỏ cuộc trước mê cung cấp 42? Cho dù không có cơ hội chiến thắng?"

Shiro quay lại nhìn tôi

"Hey, Shinnosuke."

"Hn?"

"Mê cung cấp cao nhất cậu đã phá trước đây là?"

Kiri nhìn tôi chăm chú

Nhưng Honjou Tsukasa ngắt lời 1 cách gắt gỏng

"Còn 2 tiết nữa để học về cách tấn công mê cung! Các em không thể đợi đến lúc đó rồi mới quyết định có rời đi hay không à?!"

Cô ta nói đúng. 

"Việc ghi nhớ bản đồ thế nào rồi?"

"Đã xong." Shiro trả lời câu hỏi của Honjou Tsukasa ngay lập tức

"Đùa sao?" 

Santou hét lên kinh ngạc, nhưng lần này không ai thèm để tâm. Nếu muốn tấn công vào mê cung cấp 42, ít nhất phải có đủ khả năng để ghi nhớ bản đồ trong vài phút

Houjou-sensei tiếp tục

"Chúng ta sẽ [Xâm nhập] vào tầng 100. Mặc dù gần hơn nhưng nó có nhiều nguy hiểm hơn, vì vậy cô không thể nói chúng ta đã có được chỗ tốt đâu. Nói chung thì, tiết 2 đã xong. Giờ..."

Tôi nhìn lên đồng hồ.

2:15

Chưa tới 1 tiếng kể từ khi tiết 1 bắt đầu

"Các em có cần giải lao?"

Không ai trả lời

Và thế là, bài học thứ 3 bắt đầu


「Tiết thứ ba: Bài học về điểm yếu của cô gái bị bệnh」

Điểm yếu của Gunjou là máu 

Theo kết quả điều tra, chuyển động của cô ấy sẽ chậm lại khi cô ấy nhìn thấy hoặc chạm vào máu

Mặc dù có lẽ nó không gây được sát thương, có vẻ chúng tôi có thể kìm hãm chuyển động của Gunjou bằng máu

"............"

Cô ấy sợ máu

Cô ấy sợ nhìn thấy đồng đội chết

Cô ấy sợ người khác bị tổn thương

Đó là lý do tại sao điểm yếu của cô ấy là máu?

Tôi không biết điều này. Nó không được đề cập đến trong tài liệu. Điều duy nhất nói tới là cô ấy yếu với máu

Tiếp theo, về khả năng tấn công của Gunjou

Thông tin bao gồm cả khả năng ma thuật chi tiết của Gunjou. Theo những nghiên cứu trước đây, các cô gái bị bệnh vẫn có tư duy ở 1 mức nhất định. Và ma thuật gia vẫn có thể sử dụng ma thuật

Điều đó có nghĩa đối thủ của chúng tôi là ma thuật gia thiên tài Mizuiro Gunjou cùng với 1 mê cung cấp 42 điên rồ

"...... Tch, phiền thật...."

Honjou Tsukasa đặt hàng chục lọ chất lỏng màu đỏ lên bàn

"Cấp trên đã chuẩn bị sẵn máu, vì vậy các em cứ lấy bao nhiêu tùy thích."

Không ai có ý định hỏi số máu đó ở đâu ra

Và thế là, tiết thứ 3 kết  thúc



10 phút giải lao

Tôi bước vào nhà vệ sinh ở tầng 2

Đây là nhà vệ sinh mà Gunjou trốn vào mỗi khi cô ấy quá lo lắng trước khi tấn công mê cung. 1 nơi đầy hoài niệm

"............."

Tôi bật đèn hành lang 

Không có ai ở đây

Tại thời điểm đó, Shiro và Yousuke bước vào.

"Chào~"

Đằng sau họ là Himi và Kiri

Con nhỏ ngực bự nhìn quanh trong khi nói

"Wow, đây là lần đầu tiên tôi vào nhà vệ sinh nam ~"

"Mấy người đang làm gì ở đây vậy?"

Tôi nhìn họ 1 cách ngạc nhiên

"Chúng ta có 1 cuộc họp khẩn cấp."

Shiro đóng cửa lại và nói. 

Thật à? Trong nhà vệ sinh?

"Sao cũng được." Tôi khoát khoát tay

Shiro nói.

"Uhm, vậy tôi sẽ nói luôn nhé."

Không ai nói gì, và cậu ta tiếp tục

"Đầu tiên, chúng ta cần xác định tình hình hiện tại. Mê cung tạo ra bởi Gunjou là ở cấp 42. Ngay cả ở tầm cỡ thế giới, đó cũng là 1 cấp độ rất cao. Nếu chúng ta thất bại, nó sẽ trở thành cấp 420----- nhưng trước đó, tôi cần hỏi lại. Chúng ta có cần thiết phải tấn công không? Tôi muốn mọi người biểu quyết."

Shiro nhìn quanh 1 cách bình tĩnh

Cho dù là 1 tên ngốc, cậu ta thực sự có khả năng lãnh đạo

Những người ủng hộ việc đột mê cung giơ tay ---

Tuy nhiên, không ai giơ tay cả

"Vậy, những ai phản đối, giơ tay."

Sau đó...... Yousuke, Himi, và Kiri giơ tay của mình lên

Shiro nhìn tôi

"Tôi cũng phản đối. Vì vậy chúng ta sẽ không tham gia vào vụ này."

"Hm."

"Cả cậu nữa đấy, Shinosuke."

"Huh? Cậu muốn tôi làm theo cái cuộc biểu quyết ngớ ngẩn vừa rồi á?"

Shiro gật đầu

"Đúng thế."

"Đừng nhét tôi chung với đám mấy người chứ."

Nhưng Shiro nhìn tôi 1 cách nghiêm túc

"Chính cậu cũng đã nói rằng chỉ có lũ não rỗng mới tấn công vào 1 mê cung như thế này phải không? Và khi đó cậu đã biết cấp độ thật của nó."

"............"

"Nếu mê cung này không nguy hiểm đến mức khó tin như vậy, tôi sẽ không do dự mà tham gia. Dựa trên khả năng của những thành viên, tôi đoán có thể chúng ta sẽ phá được mê cung cấp 25. Nhưng lần này......"

"42. Và chúng ta không có Gunjou. Đó là điều không thể." Kiri tiếp lời

Shiro gật đầu

"Tôi cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, Shinosuke, cậu vẫn đến đây dù đã biết cấp độ thật của nó. Vì vậy tôi phải hỏi, điều gì khiến cậu làm vậy? Cậu lấy sự tự tin đó ở đâu"

Tôi nghiến răng

Đúng vậy. Tại sao tôi lại nghĩ mình có thể chiến thắng chắc chắn?

Tôi đã đột kích thành công 1 mê cung vĩnh cửu cấp 40 vào năm 15 tuổi. 2 năm trước. Hiện giờ chắc chắn là tôi mạnh hơn lúc đó.

Có lẽ, tôi có thể sống sót ngay cả trong mê cung vĩnh cửu cấp 50

Nhưng kể cả như vậy, việc tin chắc vào chiến thắng lần này không phải kiểu suy nghĩ thông thường của tôi

Tấn công vào 1 mê cung cấp 42 bị giới hạn thời gian chỉ với vài tiếng chuẩn bị? Tôi đang làm cái quái gì vậy?

"Trả lời tôi. Mê cung cấp cao nhất cậu từng đột kích là gì?"

"............"

"Tại sao cậu lại tự tin rằng mình sẽ thành công lần này?"

"............"

"Tại sao cậu tới đây? Tôi không nghĩ chỉ đơn giản là vì tiền thưởng."

"............"

Shiro nhìn chằm chằm vào tôi

"Nói cho tôi biết lí do. Và chúng tôi sẽ giúp cậu. Như những người bạn."

"Bạn? Tôi là bạn cậu từ bao giờ vậy?"

"Đừng cố đánh trống lảng. Cậu không phải là người sẽ liều lĩnh tấn công mà không có lí do."

Cậu ta nói đúng

"Nhưng cậu vẫn tới đây. Có lẽ cậu mạnh hơn tôi nghĩ, đến mức có thể 1 mình phá mê cung cấp 42."

Đó là điều không thể

2 năm trước, tôi là người duy nhất sống sót trong số 100 ma thuật gia tấn công mê cung cấp 40

Shiro tiếp tục.

"Nhưng tôi không nghĩ vậy. Lần này, cậu sẽ không thể chiến đấu 1 mình. Cậu cần đồng đội, những đồng đội mà cậu có thể tin tưởng. Cậu chỉ cần yêu cầu. Bọn tôi sẽ giúp đỡ cậu, vì chúng ta là 1 đội."

Cậu ta tóm lấy cổ tay tôi

Tôi hất tay ra

Và cậu ta trừng mắt

"......Ok. Tôi hiểu rồi. Cậu không phải là đồng đội của chúng tôi. Vậy bọn tôi sẽ không tham gia vào vụ này. Tôi không có lí do gì để mạo hiểm mạng sống vì 1 kẻ không đáng tin tưởng."

"............"

"Cậu có thể vào đó và chết 1 mình. Oh, mà có lẽ cậu siêu mạnh tới mức có thể tự xử lí mọi chuyện, phải không?"

"............"

Shiro quay lưng đi

"Vậy, tạm biệt."

Yousuke trông như thể muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng quay đi

Himi nhìn tôi với vẻ tiếc nuối 

3 người họ ra khỏi nhà vệ sinh

Và đó là kết thúc

Đó là kết thúc cho Gunjou. Tôi có thể nói trước điều đó

Gunjou đã hết hi vọng từ trước cả khi cuộc đột kích bắt đầu

Nếu không có Shiro và những người kia, cô ấy sẽ không thể được cứu

Tôi không thể 1 mình tấn công mê cung này. Tôi biết điều đó

Nói theo 1 cách nào đó, tôi đã giết Gunjou

Bởi vì tôi không thể tin tưởng người khác

Bởi vì tôi không thể coi người khác là đồng đội

Bởi vì tôi là 1 tên ngạo mạn

Lẽ ra ngay từ đầu tôi chả việc gì phải quan tâm đến chuyện này. Nhưng......

Cái cảm giác này là gì?.....

"............"

Kiri rón rén nắm lấy tay tôi

"...... Shinnosuke-kun ......"

Nhỏ nói, gần như thì thầm

"Tôi nghĩ cậu nên từ bỏ...."

"............"

"Ngay cả khi đột kích mê cung thành công, chúng ta cũng không thể cứu Gunjou-san....."

Thực ra là có

Tôi có ma thuật có thể cứu cô ấy

Nếu tới được chỗ Gunjou, tôi có thể cứu cô ấy

Tuy nhiên, tôi không thể làm được việc đó 1 mình

Mặt khác, tôi chỉ có thể hành động 1 mình

Vì tôi sợ việc tin tưởng người khác

Vì tôi sợ việc tin tưởng 1 ai đó rồi bị phản bội

Vì tôi sợ việc tin tưởng 1 ai đó, và người đó chết

Vì lí do đó, tôi không thể chấp nhận nhóm Shiro là đồng đội

Vì lí do đó, tôi phải tự lừa dối bản thân rằng tôi không quan tâm chút nào tới Gunjou

Nhưng nếu tôi không tin tưởng bất cứ ai, vậy  tôi có thể cứu ai?

Tôi thực sự có thể nghĩ tới chuyện tấn công mê cung cấp 666 với cái tình trạng này?


Oh, có lẽ cậu siêu mạnh tới mức có thể tự xử lí mọi chuyện, đúng không?


Tôi siết chặt nắm tay

"...... Chết tiệt."

Tôi nghiến răng

"Kiri."

"Ừ?"

"Nếu tôi nói rằng mình sẽ đột kích mê cung này, cô có đi theo tôi không?"

"...... Shinnosuke-kun, cậu sẽ không nói thứ gì ngớ ngẩn như vậy đâu."

"Nếu tôi nói vậy?"

"Cậu sẽ không nói vậy. Tôi biết cậu rõ hơn mấy người kia mà."

"Nhưng, nếu tôi vẫn nói rằng tôi sẽ làm điều đó?"

Kiri ngẫm nghĩ 1 lát rồi mỉm cười

"...... Nếu vậy, tôi sẽ đi theo cậu."

1 câu trả lời không ngờ đến từ Kiri 

Tôi cười bằng nửa con mắt

"...... Cô bị ngu à? Nó là cấp 42 đấy."

"Ừ."

"Vậy tại sao?"

"...... Bởi vì tôi thích cậu."

"Haha, đừng đùa."

"Hoặc là vì cậu đã cứu tôi trước đây, có lẽ~? Dù sao đi nữa, nếu cậu thực sự nói thế, tôi sẽ đi theo cậu. Ít nhất, tôi sẽ không để cậu chết trước tôi đâu."

Tôi nhìn chằm chằm vào Kiri

Khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự lo lắng

Lo lắng thật sự. Tôi đã lăn lộn ngoài đời đủ lâu để biết thế nào là giả tạo

Nhỏ đã nói sẽ đi cùng tôi

Một cô gái ngốc nghếch

Nhưng cũng là 1 cô gái tốt bụng. Giống như Gunjou

Ghét nhìn thấy đồng đội chết. Không thể từ bỏ bạn bè. Sẵn sàng giúp đỡ người đó mà không cần nhận được gì.

Không chỉ có Kiri. Tôi biết Shiro, Yousuke và Himi cũng sẽ làm thế

1 việc mà người tỉnh táo sẽ không làm

Nói cách khác, họ tin tưởng tôi

Tin tưởng 1 cách vô điều kiện

Tất cả những gì tôi nên làm, là đáp trả lại niềm tin ngu ngốc đó

Gạt nỗi sợ vô hình sang 1 bên, và tin tưởng họ

"......Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt."

Không còn thời gian

Không còn thời gian để băn khoăn

Trong khi tôi đứng đây, cơ hội sống của Gunjou đang mất đi

"......Chết tiệt, cậu thắng rồi đấy."

Tôi bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh

3 người kia đang đứng bên ngoài

Shiro nhìn tôi và cười khẩy

Tôi quắc mắt 

"...... Đừng nói là mấy người đợi tôi ngoài này?"

"Đó không phải là những gì tôi muốn nghe đâu."

"............"

"Không có thời gian cho cậu ngập ngừng đâu. Tôi biết cậu là 1 người tốt mà."

"............"

"Cậu là người đã nói với bọn tôi về cấp độ thực của mê cung. Lẽ ra cậu có thể để bọn tôi tin đó là 1 mê cung cấp 15 và lợi dụng bọn tôi. Vậy tại sao cậu lại nói ra điều đó?

Một, vì cậu là 1 thằng ngốc 

Hai, vì cậy là 1 kẻ thích khoe khoang rằng mình biết mọi thứ

Ba, cậu thực sự coi bọn tôi là bạn và muốn giúp đỡ

Vậy, lí do là gì? "

Chết tiệt. Tôi bị gài bẫy rồi

Tôi thực sự ghét nói chuyện với tên này

Nhưng,....

"........................là số ba."

"Số ba là gì?"

"................................................Tch! Giúp tôi!"

Shiro mỉm cười

Yousuke mỉm cười

Himi cũng mỉm cười

Kiri nhìn tôi và mỉm cười nhẹ nhàng

Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt

Tôi ghét cái cách cả lũ cùng nhìn tôi và cười như thế này

Tuy nhiên, không còn nhiều thời gian nữa

Và tôi tiết lộ bí mật mà lẽ ra phải giấu kín

"...... Tôi có 1 ma thuật có thể cắt đứt căn bệnh mê cung khỏi cô ấy..."

Tất cả mở to mắt trong ngạc nhiên

Khi 1 cô gái biến thành mê cung, các ma thuật gia chỉ đơn giản là giết cô ấy và kết thúc mọi rắc rối. Không ai lại đi nghiên cứu và phát triển 1 ma thuật thừa thãi như vậy làm gì, đặc biệt là khi số lượng ma thuật 1 người có thể dùng bị giới hạn

Vì thế, không nói đến tính khả thi, nguyên sự tồn tại của nó đã là khó tin rồi

Nhưng Shiro không hỏi bất cứ câu nào. Cậu ta nheo mắt

"Nếu vậy, đây là cơ hội duy nhất để cứu Gunjou. Nếu chúng ta không kịp....."

Đúng vậy.

Nếu Gunjou biến thành mê cung vĩnh cửu cấp 420, nguyên việc sống sót 5 phút trong đó đã là kì tích rồi

"Được. Chúng ta sẽ dùng hết khả năng của mình và cứu Gunjou. Bởi vì chúng ta là đồng đội!"

Shiro chìa tay ra. Himi và Yousuke đặt tay lên tay cậu ta

Giống như lần đầu tiên tôi vào mê cung với họ

Kiri tiến đến 1 bước và đặt tay lên

4 người họ nhìn tôi

"Tch."

Tôi giơ tay ra---


"Cái quái gì thế này? Nắm tay nhau trong nhà vệ sinh ư? Đây là lũ tinh binh ở Kantou hả?"

Giọng của 1 con nhóc

Tôi quay đầu lại. Phía cuối hành lang là 1 nhóm học sinh. Đồng phục của chúng không phải của Trường Cao trung Kichijouji

Là lũ tới từ Kansai

Đứng ở giữa đám học sinh là 1 con bé tóc thắt 2 bím đang nở nụ cười lạnh lẽo

Mặc dù khá dễ thương, nữ sinh đang tỏa ra sát ý

Cô ta vúng tay và kích hoạt <<Biến âm>>

Lũ này có thể khá mạnh

"Khi tôi nghe nói về "Hero Team", tôi cứ nghĩ họ là những kẻ mạnh mẽ, nhưng hóa ra chỉ là 1 lũ đần độn ủy mị nắm tay nhau để tăng khí thế. Thất vọng thật nhỉ, Zakkii?"

Tên học sinh với mái tóc thẳng, người được gọi là Zakkii gật đầu và bước tới

"Yeah, những người này trông rất yếu ớt. Chúng ta nên test thử khả năng trước khi vào mê cung chứ nhỉ?"

"Tôi tự hỏi liệu chúng ta có bị truy cứu trách nhiệm nếu lỡ tay giết chúng không?"

"Những kẻ yếu đuối nên chết."

"Ok~ Vậy thì, [Cuồng hỏa], kích hoạt."

1 cột lửa đỏ bùng lên từ tay của con nhỏ khi nó kích hoạt ma thuật

Trong phút chốc, ngọn lửa cao đến chạm trần lan thẳng tới

"[Nhện quỷ], kích hoạt."

Yousuke bước ra và giơ tay lên trong khi kích hoạt 1 ma thuật phòng thủ cấp sơ đẳng

Từ lòng bàn tay cậu ta, tám cái chân nhện khổng lồ mọc ra tạo thành 1 bức tường

Ngọn lửa đốt cháy 4 cái chân - và bị cản lại

"Tch. Tưởng gì." Yousuke lẩm bẩm 

"Chưa xong đâu. [Nhất trảm], kích hoạt!"

Zakkii lao tới và vung tay

1 tia sáng

1 nhát chém

1 đòn tấn công mạnh mẽ mà ma thuật cấp thấp không thể ngăn cản

Tuy nhiên---

"[Cửu đầu xà], kích hoạt."

Kiri vung thanh katana vừa xuất hiện trong tay. Lưỡi kiếm tạo ra từ ma thuật có thể hấp thụ đòn tấn công trong 9 lần

Thanh kiếm cản lại vũ khí trong tay Zakkii - 1 con dao găm dài kiểu cổ

"Oh, cô có thể cản được nó à. Cô là ai vậy?"

"1 thành viên của "Hero Team""

Shiro vỗ mạnh vào vai tôi

"Nghe thấy chưa, "thành viên"? Tham gia và cho họ thấy đi nào."

"Vậy cậu thì làm cái khỉ khô gì?"

"Ôi trời, thôi nào. Tôi dùng ma thuật theo đường tấn công chủ đạo. Nếu đánh nhau ở đây thì ngôi trường sẽ bị phá hủy mất."

"...... Tch, tên nhiễu sự."

Nhưng cậu ta nói đúng. Cả [Tử trảm][Lôi thần thương] đều có sức mạnh quá lớn để dùng ở đây

Cô gái đằng sau Zakkii nhảy tới và hét lớn

"Đừng có ở đó mà tán gẫu. [Hỏa đạn], kích hoạt!"

Tôi búng tay

Ngay tức khắc  ♪   Trong nháy mắt    ♪    Ngay lúc đó   ♪

Vào lúc đó, trong chớp nhoáng  ♪ Ngay tức khắc   ♪  Trong chớp mắt ----------】

"...... [Gia tốc], kích hoạt."

Tôi đạp chân vào tường và phóng tới

Cô gái giật mình và xoay người, bắn ra 3 quả cầu lửa.

Có vẻ như ma thuật này tập trung vào tốc độ tấn công để bù lại phần sức mạnh, nhưng---

"Chậm quá~"

Tôi vòng ra đằng sau cô gái và nắm lấy đuôi bím tóc

"Ou-ouch! Đau đau đau!"

Cô ta cố đẩy tôi ra, nhưng không thể đọ kịp với tốc độ của [Gia tốc]

Tôi vung tay và ném cô ta lộn về phía sau

"Makoto!"

Zakkii hét lên khi cô ta ngã lăn xuống sàn. Có vẻ đó là tên con nhỏ tóc thắt bím

Cô ta đứng bật dậy và nghiến răng

"Tch! Tôi mất cảnh giác! Xem đây----"

"Dừng lại, Makoto. Đây không phải lúc để đọ sức giữa Kantou và Kansai."

1 cô gái với mái tóc dài màu xanh bước ra

Con nhỏ tên Makoto dừng lại ngay lập tức trước khi chuẩn bị kích hoạt ma thuật lần nữa.

Có vẻ cô gái này là lãnh đạo

"...... Các cậu là "Hero Team"? Rất vui được gặp các cậu. Chúng tôi tới từ Trường Cao trung Ma pháp Osaka."

"Là "Valor Team"? Shiro nheo mắt

"Uhm. Có vẻ gần đây người ta gọi chúng tôi bằng cái tên đó. Và cậu hẳn là đội trưởng?"

"Eh?"

Shiro nhìn tôi, và tôi xua tay ra hiệu "Cậu làm lãnh đạo, ok?"

Nếu Gunjou ở đây, có lẽ sẽ nảy ra 1 cuộc tranh cãi. Nhưng hiện giờ, không có ai phản đối gì cả

Shiro bước lên phía trước

"Tôi là đội trưởng "Hero Team", Hishiro Shiro."

Cô gái tóc xanh gật đầ

"Rất vui được gặp cậu. Tôi là đội trưởng "Valor Team", Misutomo Kujaku"

Misutomo.

Tên của tập đoàn ma thuật gia đình Gunjou

Khỏi nói cũng biết thân phận của cô ta

"...... Cô ở đây để giải quyết vấn đề danh dự của Tập đoàn?" Tôi nheo mắt và hỏi

"Tôi không nghĩ họ coi đó là "vấn đề danh dự" đâu. Nhưng trước hết, các cậu chỉ có từng này người sao? 5 người? Các cậu định cứu thế giới chỉ với 5 người?"

Tôi cười khẩy

"Cô muốn cứu thế giới?"

"Phải."

"Cô biết mê cung này là cấp 42 chứ?"

"Tất nhiên. Sau cùng, Gunjou cũng là 1 người của Tập đoàn Công nghiệp Ma thuật Misutomo. Yên tâm, chúng tôi có thể giải quyết việc này"

"Oh, vậy à?"

"Yeah. Vậy, uhm... rất vui được gặp các cậu và xin lỗi vì những gì đã làm. Makoto, Yamazaki, đi thôi."

Kujaku cùng những người kia bỏ đi

Shiro nhìn theo

"...... Có vẻ họ có đủ khả năng để phá mê cung cấp 42."

"Ừ."

"Nếu họ thành công, thế giới sẽ được cứu."

"Uh huh?"

"Và Gunjou sẽ bị giết. Không loại trừ khả năng những người này được cử đến để giải quyết rắc rối của Tập đoàn Misutomo. Cho dù có cách để cứu Gunjou, họ cũn sẽ giết cô ấy."

"..........."

Shiro quay sang tôi

"Nhưng cậu sẽ không để điều đó xảy ra, đúng không?"

Tôi không muốn trả lời. Tôi thậm chí không muốn nghe câu trả lời đó

Với vẻ mặt cau có, tôi làu bàu

".....Tch, sao cũng được. Chúng ta sẽ tới đích trước lũ màu mè đó...............và cứu Gunjou."


Chương 5: Trái tim để tin tưởng và tuyệt vọng[]

Tiết thứ tư - Bài học về lựa chọn ma thuật

Khi chúng tôi quay trở lại lớp, giáo viên chủ nhiệm, Houjou Tsukasa, không có ở đó

Trên bảng là 1 dòng chữ lớn

"Tự học. Khi nào các em sẵn sàng để tấn công, gọi cho cô. Cô sẽ đi liên lạc với bên trực thăng vận tải."

Yeah. Thực ra trong 2 tiết cuối cùng, chủ yếu là các học sinh thảo luận với nhau về kế hoạch tấn công. Giáo viên không có việc gì ở đây

Bên trong lớp học là gã tên Santou và 1 cô gái mà tôi không biết tên

"Ah, các cậu trở lại rồi. Các cậu đã đi đâu vậy hả?"

Tôi phớt lờ anh ta và đi về chỗ ngồi

Shiro tiến đến trước tấm bảng và quay xuống

"Ok, vậy chúng ta bắt đầu tiết thứ tư được rồi chứ? Tôi là Hishiro Shiro, chỉ huy của các cậu

Cậu ta nhìn tôi, Himi, Yousuke và Kiri, rồi tiếp tục

"Các thành viên của Lớp 5 đã biết tôi, vì thế, với 2 người mới,.......Cậu là Santou-san phải không?"

Santou đứng dậy

"Đúng. Đứng đầu Lớp 3."

"Cậu đứng đầu lớp nào không quan trọng. Và cậu..."

Shiro nhìn xuống cô gái ngồi cạnh Santou

"Kamiuchi Miko."

Cô ta nói

"Cậu ở Lớp 4 phải không?....Uhm, khả năng của cậu hẳn à ở top đầu?"

"Ehm..... thực ra, khả năng của tôi chỉ ở mức cuối của lớp 4."

"Hm? Vậy tại sao cậu lại ở đây?"

"Tôi có lý do của tôi."

"Lí do gì?"

Cô gái tên Miko nhún vai

"Tôi có quyền giữ im lặng."

Shiro gật đầu

"Yeah, có thể. Nhưng tôi đã làm 1 cuộc điều tra nhỏ, không có học sinh nào tên Kamiuchi Mikou học Lớp 4 cả. Thậm chí là cả trong trường này cũng không có ai mang tên như vậy."

"Eh? Thật vậy sao? "

Yousuke và Himi đứng im, nhìn về phía Miko

"Uhm. Ngay từ đầu thì việc tin tưởng 1 người vừa mới gặp là ngớ ngẩn. Tôi đoán ngay bây giờ cậu sẽ kích

Mokushiroku Arisu v02 188

hoạt <<Biến âm>> và tấn công? Xin lỗi, nhưng các bạn tôi đã kích hoạt sẵn ma thuật rồi. Cô muốn đối đầu với 5 người cùng 1 lúc?"

Yousuke và Himi đứng im, nhìn về phía Miko

"............"

Sát ý tỏa ra từ cô gái

"Tôi sẽ hỏi lại 1 lần nữa. Cô là ai?" Shiro hạ giọng 1 cách nguy hiểm

"..........Và nếu tôi không nói?"

"Tôi sẽ giết cô."

"Tch, mấy người phiền phức thật đấy."

Cô ta nói bằng giọng Kansai

Với 1 cái dậm chân, Miko nhảy bật thẳng tới chỗ Shirovà giơ thẳng tay ra

"[Bộc phá]. kích hoạt."

Không gian xung quanh bàn tay cô gái nén lại. Nén lại. Và chuẩn bị nổ tung

"Shiro!" Yousuke hét lên

"[Tử trảm], kích hoạt."

Shiro lẩm bẩm 

Trên tay cậu ta xuất hiện 1 thanh kiếm khổng lồ

Và cậu chém ngang lưỡi kiếm - ngay đúng lúc [Bộc phá] phát nổ

Vụ nổ bị cắt ngang và thổi bay ngay lập tức. Shiro nhảy tới, tóm lấy cổ tay Miko và bẻ quặt nó lại

"Yeah~ thử làm nổ lần nữa xem?"

"Guh ......"

Miko cố gắng để sử dụng tay còn lại

"......[Bom cảm tử], kích---"

Shiro bịt miệng cô gái lại trước khi cô ta kịp kích hoạt phép thuật

"----Guh-Guh-Guh-"

Miko bất lực. Không thể sử dụng phép thuật nếu không đọc mã kích hoạt

Shiro quay về phía tôi

"Cậu biết ma thuật này?"

Tôi gật đầu

"Tôi biết. Nó được lấy từ mê cung vĩnh cửu <Điện tử 8>. Nó có thể sử dụng năng lượng trong cơ thể ma thuật gia và phát nổ. 1 con dao 2 lưỡi."

"Hiểu rồi. Có vẻ cô ta sẵn sàng bỏ mạng nếu giết được chúng ta. Từ giọng Kansai của cô ta.... có lẽ đây là người của lũ đó. Phải chứ?"

"...... FUH-Guh-Guh-Guh."

"Oh, xin lỗi. Tôi quên mất là cô đang bị bịt miệng."

Shiro tháo <<Biến âm>> ra khỏi tai Miko và ném nó về phía tôi

Tôi bắt lấy trong khi nhìn nó với nửa con mắt

1 <<Biến âm>> của Tập đoàn Misutomo

"......Là 1 kẻ từ "Valor Team"." Tôi lầm bầm.

Shiro gật đầu. Cậu ta bỏ tay ra khỏi miệng Miko

"Cô đến để cản trở chúng tôi?"

Cô ta trừng mắt 1 cách giận dữ

"Trả lại <<Biến âm>> cho tôi!"

"Cậu nghe rồi đấy, Shinosuke." Shiro cười khẩy

Tôi tung cái tai nghe lên. Và rút con dao trong túi ra

"[Qủy kiếm], kích hoạt."

Bóng tối tràn ra từ cán dao, bao phủ lưỡi dao và biến nó thành 1 thanh kiếm màu đen

Ma thuật này biến đổi bất cứ thứ gì nó tác dụng lên và tạo ra 1 khả năng đặc biệt

Và lúc này, sức mạnh mà [Qủy kiếm] tạo ra là----

"...... Thuộc tính ám sát, khởi động."

Khả năng cho phép tìm ra điểm chí mạng của mục tiêu, để có thể kết thúc trong 1 đòn

Cho dù là sinh vật, đồ vật hay ma thuật

1 điểm màu đỏ sáng lên trên chiếc <<Biến âm>>

Tôi vung kiếm xuống

Với 1 tiếng "tách", chiếc tai nghe vỡ vụn

Tuy nhiên ngay trước khi định hoàn tác ma thuật, tôi dừng lại

[Qủy kiếm] có thể tìm ra điểm yếu của các vật cùng loại trong cùng 1 lúc

Và ngay lúc này, 1 điểm màu đỏ khác xuất hiện. 1 chiếc <<Biến âm>> khác của Misutomo Group

Tôi nhìn về phía đó.

Santou Taisuke

"......Cả cậu nữa huh?"

Santou giật mình. Nhưng ngay lập tức cậu ta bật cười

"Ôi trời. Làm thế nào cậu phát hiện ra vậy?"

Đây mới là tên gián điệp chuyên nghiệp

Hắn ta đã giả vờ như 1 kẻ chết nhát thích khoe mẽ cực kì giống

"Xem ra không còn cách nào khác. Đi thôi, Miko, chúng ta xong việc ở đây rồi."

Hắn túm lấy Miko và nhảy qua cửa sổ

Trước khi chạy đi, Santou quay đầu lại và cười khẩy

"Ah, phải rồi, quên mất. [Thời gian ngưng đọng], mở khóa kích hoạt."

Ngay lập tức, mọi thứ trong lớp học như mất trọng lượng

1 ma thuật dạng bẫy. 1 ma thuật dạng bẫy cấp quân sự

Ngay lúc đó, 1 điều không tưởng xảy ra

Kim đồng hồ treo tường quay vùn vụt

Không, không chỉ là đồng hồ treo trên tường. Thời gian hiển thị trong <<Biến âm>> cũng thay đổi với tốc độ chóng mặt.

Trước khi tôi nhận ra, Santou đã biến mất

Mọi thứ trở lại bình thường, hoặc gần như thế

"...... Chết tiệt!"

Tôi nghiến răng. 

Chỉ mới 1 phút trước, thời gian đến khi Gunjou biến thành mê cung vĩnh cửu là 200 phút. Nhưng bây giờ, đồng hồ cho thấy chỉ còn 77 phút

Đây là loại bẫy tồi tệ nhất tôi có thể nghĩ tới vào lúc này

Chắc hẳn đã có cả 1 nhóm lớn ma thuật gia thực hiện ma thuật này trên lớp học - không, phải nói là trên toàn bộ sân trường. Và việc của Santou chỉ là mở khóa kích hoạt nó

Đây là kế hoạch của lũ từ Kansai. Để chắc chắn chúng có lợi thế. Dù sao đi nữa, chúng cũng phải mất thời gian để nghiên cứu về mê cung trước khi tấn công

Tiếng động cơ trực thăng

Bọn chúng đã đi trước 1 bước

Houjou Tsukasa bước nhanh vào lớp 1 cách giận dữ

"Chết tiệt! Bị chúng chơi xỏ rồi! Mấy đứa, chuẩn bị lên máy bay ngay lập tức!"

Có vẻ cô ta cũng biết về vụ [Thời gian ngưng đọng] được gài trên toàn bộ Trường Cao trung Kichijouji

Shiro quay sang tôi

"Bắt đầu rồi. Và có vẻ thành viên của chúng ta không thay đổi nhiều cho lắm."

Vẫn chỉ có 5 người. Như mọi khi. Không tính Gunjou

Hài hước thật

"Có lẽ chúng ta không cần thảo luận thêm điều gì?"

Tôi gật đầu

"Không còn nhiều thời gian nữa. Nếu cần bàn về chiến lược, hãy nói trên trực thăng

Tất cả đều gật đầu

1 trong những lí do, là có vài thứ không thể tiết lộ trước mặt Houjou Tsukasa

Cô ta gật đầu

"Ok. Trực thăng đã sẵn sàng rồi đấy. Chúc may mắn."



Ở độ cao 1200 mét

Chúng tôi đang đang tiến tới tầng 100 của toà tháp khổng lồ màu xanh

Tiếng ồn của trực thăng vận tải gầm rú xung quanh

"Ok, tôi sẽ nói ngắn gọn."

Shiro lên tiếng khi 5 người chúng tôi đang ngồi ở 1 góc trực thăng lẽ ra dành cho 20 người

1 người có thể sử dụng 6 ma thuật. Nghĩa là chúng tôi có thể sử dụng 30 ma thuật

Và tôi phải dành ra 1 ma thuật [Thánh kiếm] để cứu Gunjou. Vì vậy còn 29

Và sau 1 hồi thảo luận-----


Himi sử dụng  toàn bộ ma thuật hỗ trợ

Yousuke sử dụng toàn bộ ma thuật phòng thủ

Kiri sử dụng cấu hình phòng thủ chuyên môn

Tôi sử dụng cấu hình tấn công chuyên môn

Shiro sử dụng toàn bộ ma thuật tấn công


Chúng tôi không mất nhiều thời gian cho việc này. Thật may mắn, vì thực sự không có đủ thời gian để thảo luận dông dài. Nhờ cái tên Santou chết tiệt đó mà thời gian của chúng tôi ít hơn dự tính

Cần vượt qua 25 tầng để tới chỗ Gunjou

Còn 71 phút

Nếu vượt qua mỗi tầng trong 2 phút, chúng tôi sẽ có tầm 20 phút để tấn công Gunjou

Mỗi tầng trong 2 phút

Chỉ 2 phút

Vượt qua 1 tầng của mê cung cấp 42 trong 2 phút - nghe cứ như 1 trò đùa ngớ ngẩn

Nhưng chúng tôi phải làm điều không tưởng đó

"Đã đến điểm xâm nhập. Chuẩn bị kích hoạt ma thuât."

Giọng của viên phi công vọng ra từ loa. Vì 1 số lí do, Houjou-sensei không đi cùng chúng tôi

Cửa máy bay mở ra

Gió thổi dữ dội

Bên ngoài trời tối đen như mực

Tòa tháp xanh biếc khổng lồ cao 1200 mét sừng sững đâm xuyên qua màn đêm

4 người kia nhìn chằm chằm vào thứ khổng lồ ấy

Nhưng,

"............"

Tôi không nhìn nó. Tầm mắt tôi phóng ra xa hơn -- đến vùng đất bên cạnh tòa tháp

Mê cung tạo ra bởi Saki - <Khải huyền 666>

2 mê cung khổng lồ đứng cạnh nhau trông giống nhau 1 cách kì lạ.

"Ok. Chuẩn bị [Xâm nhập]. Nếu các em phối hợp tốt, sẽ không có vấn đề gì cả."

Giọng của Houjou Tsukasa phát ra từ chiêc bộ đàm

Mấy câu nói thường lệ giờ nghe chối 1 cách kinh khủng. Không có vấn đề gì cả? Đùa à?

Tôi đeo băng tay vào. Thường thì trên đó có 20 ngôi sao. Nhưng hiện giờ, 15 ngôi sao đã biến mất

Honjou Tsukasa tiếp tục.

"Có lẽ cô đã nói điều này, nhưng nếu có ít nhất 5 ngôi sao biến mất, lập tức sử dụng [Thoát.... fuhfuhfuh... xin lỗi, cô quên mất."

Cô ta phá lên cườfi 

Chúng tôi chỉ có 5 người ở đây. Làm thế quái nào thoát ra được khi cả 5 đều đã chết chứ?

"Vâng vâng, chúc may mắn. Giờ thì đi đi."

Tôi búng tay

Thuật ca của [Xâm nhập] phát ra từ <<Biến âm>>

Himi lên tiếng

"Uhm, khi vào mê cung mình sẽ sử dụng [Lăng kính] để dò đường, vì thế..."

Tôi ngắt lời

"Hiểu rồi. Cậu sẽ phải nhắm mắt khi sử dụng ma thuật đó. Và bọn tôi sẽ bảo vệ cậu."

Shiro mỉm cười

"Chúng ta sẽ giành chiến thắng. Và sống sót. Và đi hát karaoke khi trở về."

"Không, cảm ơn."

"Đừng tự lừa dối mình nữa."

"Im đi."

Tại thời điểm đó, Honjou Tsukasa nói.

Đến lúc rồi

"[Xâm nhập], kích hoạt."

"[Xâm nhập], kích hoạt."

"[Xâm nhập], kích hoạt."

Shiro, Himi và Yousuke biến mất

Kiri nhìn tôi,

"...... Hey, Shinnosuke-kun. Lần tới cậu hát với tôi nhé?"

"Quên đi."

"Haha ......"

Nhỏ bật cười khúc khích

"Gặp cậu trong mê cung. [Xâm nhập], kích hoạt."



Tôi dịch chuyển vào mê cung

Tôi dịch chuyển vào mê cung của Gunjou

"............"

Zuhkihn, Zuhkihn, Thuật ca vang vọng trong não tôi

Trắng. Đỏ. Xanh. Vàng. Đen. Màu sắc nhảy múa trước nhãn cầu tôi

Ngay khi chúng biến mất, tôi thấy mình đang ở trong mê cung

1 căn phòng cực lớn màu xanh

Trên trần nhà và các bức tường, là bức tranh khổng lồ với cảnh biển

Không, không hẳn đó là tranh. Những thứ trong đó đang chuyển động

Những đám mây trôi trên bầu trời

Từng đàn chim hải âu bay lượn ở phía xa

Nước bắn tóe lên tạo thành những dải cầu vồng nhỏ

Tôi nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó trong giây lát

"............"

Có lẽ đây là thế giới thanh bình mà Gunjou hằng mong ước

Thế giới thanh bình mà cô ấy không cần phải liều mạng để cứu người khác

Thế giới thanh bình mà cô ấy có thể sống như 1 học sinh bình thường

Ngực tôi khẽ nhói lên

Là do tôi lo lắng? Hay do tôi nhận ra 1 phần trong tôi cũng khao khát điều đó?

"............"

Tôi lắc đầu và nhìn sang bên cạnh

Himi búng tay và kích hoạt 1 ma thuật do thám

1 ma thuật khá đặc biệt và phức tạp

"...... [Lăng kính], kích hoạt."

1 vòng tròn ma thuật hiện ra. Himi đang nhìn thế giới xung quanh theo 1 cách khác khi cô ấy nhắm mắt lại

"Ah, ah, mình tự hỏi nơi nào thú vị hơn nhỉ~?"

Cô ấy nói với 1 giọng vui vẻ khác thường

Ma thuật này hoạt động 1 cách khá kì quặc. Qua [Lăng kính], Himi có thể tìm thấy đường đi mà cô ấy muốn bằng việc xem nó trông có thú vị không.

"Cần phải... vui hơn nữa."

Nhưng có gì đó không giống lần trước

"Chưa được~, cần phải thú vị hơn nữa ~"

"Chưa xong sao?" Tôi hỏi 

Yousuke giơ 1 ngón tay lên ra dấu im lặng

"Himi đang sử dụng [Lăng kính] ở cấp độ cao hơn bình thường."

Ra vậy. Ngay từ đầu mê cung này đã không đơn giản như vậy

"Ah-ha ~, không không, cần phải....đẹp hơn nữa ~ thú vị hơn ♪."

Mắt Himi đỏ ngầu. Máu chảy ra từ khóe miệng cô ấy

Shiro nói.

"Himi, thế đủ rồi. Nếu cậu còn cố sức, não cậu sẽ..."

"K-Không sao... mình vẫn tiếp tục được...."

Ngay lúc đó, thứ gì đó vọt ra từ bức tường bên cạnh

1 con cá mập

1 con cá mập với chiếc sừng dài nhọn hoắt

Nhanh khủng khiếp

Và không chỉ có 1 con

Một

Hai

Bốn

Tám

Mười tám

"...... Mẹ kiếp, cái quái gì thế này?"

Tôi búng tay và kích hoạt ma thuật. Thuật ca phát ra từ <<Biến âm>> tràn vào não 

【  Cắt   ♪    Cắt vụn   ♪    Vụn, xé vụn  ♪   ánh sáng ♪ 

Bất thường, tàn nhẫn, kì lạ   ♪ -------

"[Quỷ kiếm], kích hoạt. Khởi động thuộc tính ám sát."

Tôi nắm trong tay thanh kiếm đen thẫm và tìm kiếm điểm yếu của lũ cá mập

Là dạ dày của chúng

Nhưng những con cá này có thể bơi trên mặt sàn. Và bụng chúng chìm trong đất. Thậm chí chúng còn lặn mất tăm dưới đó để tấn công bất ngờ

Nói cách khác,

"...... Chết tiệt. Lũ này biết giấu điểm yếu của mình."

Shiro hỏi tôi từ đằng sau

"Điểm yếu của chúng là?"

"Dạ dày."

"Ok. Tôi sẽ đập tung chúng lên. Cậu lo việc còn lại."

Shiro giơ tay lên

"[Phá thiên chùy], kích hoạt!"

1 cây búa vàng với tay cầm dài xuất hiện trên tay Shiro. Và như thường lệ, nó là 1 thứ vũ khí khổng lồ

Cây búa giáng xuống

Và đập nát 1 phần mặt sàn

Thân hình khổng lồ của 1 con cá mập bay lên cùng với những mảnh vỡ của mặt sàn bởi sóng xung kích kinh khủng của đòn đánh

"Jeez, chết đi."

Tôi vung thanh quỷ kiếm và chém xuyên qua bụng nó

"Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah."

Con cá mập gầm lên 1 tiếng và biến mất

"Hiệu quả đấy! Tiếp đi!"

"[Phá thiên chùy], công phá tối đa!"

DOHHNNNNNNN!!!!!!!!!!!!!

Lần này, đòn đánh làm cả căn phòng rung chuyển

Hàng loạt con cá mập văng lên

"Shinosuke!"

"[Gia tốc], kích hoạt!"

Tôi lao tới. Và cắt

Cắt. Cắt. Cắt cắt cắt cắt cắt cắt cắt

Bao gồm cả con lúc nãy, tôi giết được 9 con. 9 con còn lại rơi xuống sàn

May mắn là, có vẻ như chúng không thể lặn với cái mặt sàn như thế này 

Chúng tụ lại và phóng lên tấn công bằng chiếc sừng nhọn

Không có thời gian để tấn công vào bụng

"Thuộc tính ám sát, khởi động mức tối đa!"

Với khả năng tăng cao của [Qủy kiếm], tôi có thể tìm kiếm điểm yếu trong mục tiêu nhỏ hơn - chiếc sừng

Và vung kiếm

Giihnn!!! Âm thanh của kim loại va chạm vang lên chát chúa

Tôi bị hất lùi về đằng sau, nhưng ít nhất đã cản được đòn tấn công

"...... Guh, chết tiệt! Tăng cường hơn nữa!"

3 con khác lao tới

Tôi nhìn chằm chằm vào điểm màu đỏ trên những chiếc sừng

Chỉ 1 điểm rất nhỏ

Nếu trượt, tôi sẽ bị nghiền nát ngay tức khắc

GIIIHHH!!!!!!!

Lưỡi kiếm đen vung theo 1 đường vòng cung lóe sáng và hất văng 3 con cá mập

"Ngon! [Gia t----"

Tôi không kịp nói hết câu

1 con chim hải âu phóng ra từ bức tường như 1 tia sét

2 con cá mập khác lao ra từ phía bên cạnh

Tôi đang ở giữa không trung. Đối phó với cuộc tấn công từ 3 phía, tôi không thể tránh né

[Gia tốc] có thể giúp tôi xoay đủ nhanh để tránh con hải âu, nhưng ko thể đối phó với kiểu tấn công 3 hướng này

Rõ ràng tấn công 1 mình là không thể ở đây

Vì thế,

"Chết tiệt, Yousuke!" Tôi hét lớn

"[Phản hồi], kích hoạt!"

Những con quái bị chặn lại bởi 1 bức tường vô hình và văng ngược lại

"Đưa tôi tới chỗ mấy con cá!"

"[Phản hồi], đảo hướng trọng trường!"

Tôi bị kéo bởi 1 lực vô hình và đáp xuống đầu con cá mập gần nhất

"[Gia tốc]..."

Lũ cá mập lao tới

Nhưng tôi chỉ nhìn lên 

Nhãn cầu tôi căng ra

Những điểm màu đỏ hiện lên trên lũ hải âu mới bay ra từ bức tường

"....kích hoạt!"

Tôi phóng lên với tốc độ vượt quá âm thanh 

1 chém

Trước khi lũ hải âu kịp nhận ra, chúng đã bị chém trúng bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, và biến mất

Tôi đáp xuống đất và ngẩng đầu lên

3 con cá mập lao vào Kiri

"[Cửu đầu xà], kích hoạt."

Những cái sừng bị chặn đứng bởi thanh katana

Thêm 3 con nữa lao tới

Và ---

"[Tử trảm], kích hoạt."

Từ đằng sau Kiri, Shiro vung 1 thanh kiếm khổng lồ mà người bình thường lẽ ra không thể cầm được

"Chết điiiiiiii!!!!!!!"

Lưỡi kiếm chém xuyên qua 6 con cá mập và giết chúng ngay tức khắc

Mokushiroku Arisu v02 218

3 con còn lại nhanh chóng lặn xuống sàn và lưỡi kiếm chỉ chém trúng lưng chúng. Ít nhất, thanh [Quỷ kiếm] sẽ không thể làm gì.  

Nhưng [Tử trảm] là ma thuật dồn toàn bộ khả năng vào tấn công

Lưỡi kiếm cắt vào lưng 3 con cá mập và hất văng chúng lên

"Shinosuke!"

Zhiennn!!!! Tôi đạp đất lao  tới và chém xuyên qua bụng chúng

3 con quái vật cuối cùng biến mất và căn phòng yên lặng trở lại

"...... Zeeh, haah."

Tôi thở dốc và quay lại

Không giống như dự định, đã 4 phút trôi qua và chúng tôi vẫn chưa qua được 1 tầng

Nếu Himi không thể tìm ra đường tắt, có lẽ vụ này sẽ thất bại

Tuy nhiên, Himi vỗ 2 tay vào nhau

"Tìm thấy rồi ♪."

Và cô khuỵu xuống sàn. Máu vẫn đang chảy ra từ khóe miệng

"Himi!"

Yousuke đỡ cô ấy dậy. Himi mỉm cười

"Mình tìm thấy rồi. 5 tầng bên dưới có 1 lối tắt! Nó giống như là 1 cái thang máy!"

Tôi hỏi

"Cậu còn đi được chứ?"

Nhưng Himi không trả lời. Và cô ấy búng tay

"[Do thám] kích hoạt

1 quả bóng trong suốt hình bầu dục xuất hiện trong bán kích nửa mét quanh Himi

1 ma thuật dò bẫy

Nói cách khác, cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc

"Tầng này không có bẫy ẩn! Chạy thôi!"

Yousuke nắm lấy tay của Himi,

"Đi nào!"

Và chúng tôi chạy

Bản đồ đã được ghi nhớ. Nếu tôi ước tính đúng, chúng tôi sẽ tới cầu thang trong vài giây

Không có trở ngại nào

Bức tường trở lại là 1 bức tranh yên bình như trước

Cầu vồng

Mây

Trời

Biển

Tôi ngoái đầu nhìn lại khung cảnh đó trước khi chạy xuống cầu thang



Tầng 95

"Haa...haa..haa...."

Tôi thở không ra hơi

Phía sau tôi là 1 thứ trông như cửa thang máy. Nhưng nó bị khóa.

Himi đang sử dụng ma thuật mở khóa, nhưng nó mất kha khá thời gian

Shiro, Yousuke, Kiri và tôi đang cản lũ quái vật lại để bảo vệ Himi

Chúng tôi đã biết điểm yếu của chúng

Chúng tôi đã biết cách di chuyển của chúng

Vì vậy, không khó để giết vài con, nhưng-------------

".......Mẹ kiếp! Lũ này có bao nhiêu con vậy chứ?"

Chúng tôi đã ở đây được 30 phút. 4 người chúng tôi lần lượt thay phiên nhau để 2 người đứng bảo vệ Himi và 2 người giết lũ quái vật ở phạm vi xung quanh

Giờ đang là lượt của Yoysuke và Shiro

Tôi chống 2 tay lên đầu gối, cố gắng ổn định lại nhịp tim và để xua đi cơn đau đầu do sử dụng ma thuật quá tải

Kiri đứng bên cạnh tôi hỏi 1 cách lo lắng

"Cậu không sao chứ? Shinnosuke-kun."

"...........Không."

"Shinnosuke-kun, ma thuật của cậu đặt quá nhiều áp lực lên não. Nếu cậu tiếp tục........"

"Im đi. Tranh thủ nghỉ ngơi khi có thể. Sắp đến lượt chúng ta rồi đấy."

Đồng thời, tôi đột nhiên cười khẩy

Ra vậy. Liezel đã chỉnh <<Biến âm>> lên mức cao hơn để có thể sử dụng [Thánh kiếm]. Bảo sao lần này mất sức hơn bình thường.

Shiro vung tay

"[Lôi thần thương], kích hoạt!"

Cây giáo điện phóng xuyên qua lũ cá mập và khiến chúng nổ tung

3 con khác lao tới từ bên trái

"[Rừng tre], kích hoạt!"

Yousuke hét lớn

Những thân cây tre màu xanh lục mọc lên khỏi mặt đất tạo thành 1 bức tường. Khi những con cá mập chạm vào thân cây, chúng bị nhiễm 1 chất độc màu xanh. Nhưng có vẻ độc tố chỉ có thể làm giảm tốc độ của chúng

Nhưng vậy là đủ,

"Làm tốt lắm, Yousuke! [Tử trảm], kích hoạt

Thanh kiếm cắt đôi lũ cá mập và chúng biến mất

Nhưng lần này nó yếu hơn lần trước. Và tốc độ vung kiếm cũng chậm lại

Không ổn

"............ Fuh, haah ...... Đến lượt chúng ta rồi, Kiri."

"Uhn."

"Ngay khi tôi ra hiệu, sử dụng [Cửu đầu xà]."

"Uhn."

"Cách tấn công tương tự như lần trước, ok?"

"Hiểu rồi

Khi chúng tôi [Xâm nhập] vào mê cung, còn 68 phút

Chúng tôi mất khoảng 6 phút để vượt của tầng đầu tiên

10 phút nữa để tới được đây

Và chúng tôi đã chiến đấu ở đây trong 30 phút

Nói cách khác, 46 phút đã trôi qua

Thời gian còn lại hiển thị trong <<Biến âm>> là 22 phút

Theo tin do thám, Gunjou ở tầng 75

Kể cả khi thang máy này dẫn thẳng đến tầng 75, tôi đồ rằng có lẽ chúng tôi chỉ có 15 phút để tấn công Gunjou

Để hạ được 1 cô gái bị bệnh Mê cung cấp 42, nhiêu đó là quá ít thời gian

Hơn nữa, không loại trừ khả năng dưới đó cũng đầy rẫy lũ quái vật như trên này

Nếu đây là 1 mê cung vĩnh cửu, chiến thuật quen thuộc của tôi là nhanh chóng tới được khu vực an toàn càng nhanh càng tốt và đánh theo từng đợt

Nhưng đây là 1 mê cung giới hạn thời gian

Do đó, chúng tôi không thể nghỉ ngơi.

Từ khi vào đây tới giờ, chúng tôi đã liên tục sử dụng <<Biến âm>> tới mức não muốn nổ tung

"...Chết tiệt."

Nhưng ngay lúc đó, Himi hét lên từ phía sau

"Được rồi! Mọi người, lại đây nhanh lên!"

Tôi quay lại và thấy Himi đang gọi với vẻ mặt vui mừng. Đằng sau cô ấy, cửa thang máy đang mở ra

Tôi nhìn thấy bên trong thang máy

Tôi nhìn thấy 1 cái sừng

Sừng của 1 con cá mập.

"Chết tiệt! [Gia tốc], kích hoạt!"

Tôi phóng tới và túm lấy Himi, đoạn xoay người ném cô ấy sang 1 bên

"Kya."

Sừng con cá mập phóng tới

Nhưng tôi có thể tránh được

"............"

Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ

Cơ thể tôi đã chậm hơn tôi tưởng. Chiếc sừng nhọn hoắt xiên thẳng vào bả vai

"Gah, chết tiệt."

Nếu không phải đã tránh sang 1 bên vào giây cuối cùng, cái sừng đã đâm xuyên tim

Tôi nghiến răng vung kiếm chém thẳng vào bụng con cá mập

Nó giãy giụa và biến mất

"Shinnosuke-kun!"

Kiri chạy tới trong lo lắng khi tôi sụp xuống. Vết thương ở vai không nguy hiểm, nhưng nó sẽ làm giảm khả năng chiến đấu

"Này, cho tôi xem vết thương......"

Tôi gạt tay nhỏ ra và gượng đứng dậy

"Đừng chạm vào nó. Tôi ổn."

"Không........cậu thực sự không ổn đâu.........:"

Nhỏ ngập ngừng

Tôi hiểu

Vốn dĩ bình thường tôi đâu có hành động như thế này?

Liều mình tấn công vào mê cung để cứu Gunjou

Liều mình đỡ đòn thay cho Himi

Tôi đang làm cái quái gì vậy?

Tôi nhìn vào vết thương trên vai

Rốt cục tôi đang chiến đấu vì cái gì?

"...chết tiệt."

"Shinnosuke!"

Shiro và Yousuke chạy vội tới

Himi lo lắng nhìn vào vai tôi và sử dụng phép trị thương

"[Sơ cứu], kích hoạt."

Mặc dù cái tên nghe khá ngớ ngẩn, đây là 1 ma thuật hữu ích. Máu ngừng chảy ngay lập tức và tôi có thể cảm thấy cơn đau dịu đi

Himi nhìn tôi với đôi mắt đầy nước

"M-Mình xin lỗi......Mình đã mất cảnh giác...........Chỉ tại mình mà........"

Nhưng tôi ngắt lời 

"Jeez, đúng đấy."

"...... Eh?"

"Cậu thực sự phiền phức, đúng. Nếu không phải vì cứu cậu, tôi đã không bị thương, đúng. Nhưng, thế thì sao chứ?"

Pohn, tôi vỗ nhẹ lên đầu Himi 

"...Cậu đã chữa khỏi cho tôi rồi, vậy là xong. Cậu làm tốt lắm. Cảm ơn nhé."

Mokushiroku Arisu v02 231

"Eh......"

Himi mở to mắt

Tôi đứng dậy. Và đi vào thang máy

Đau vãi

Shiro vỗ vào lưng tôi từ đằng sau và cười nhăn nhở

"Oy, cậu học cái cách nói chuyện đó ở đâu vậy? Ngầu vãi đạn."

"Ngậm miệng và đi đi, thằng nhiễu sự."

Tôi nhìn xuống Himi

"Oy, cậu vẫn ngồi đó à? Có sao không vậy?"

"E-Eh? K-Không! M-Mình không sao cả. X-Xin lỗi!!"

Jeez. Phiền thật

Cái biểu cảm quái quỷ gì vậy?

Mà, đây không phải lúc để suy nghĩ vớ vẩn

"...... Tch, rõ ràng là thời gian không như dự kiến rồi."

Shiro nhìn sang Himi

"Chúng ta có bao lâu?"

"Theo như những gì mình thấy trong [Lăng kính]... có lẽ là mất 10 phút để tới tầng 76. Tầng 75 bắt buộc phải vào bằng cầu thang."

"Tch, chậm quá."

Himi cúi đầu vẻ hối lỗi. Cơ mà hối lỗi vì cái quái gì vậy?

"Uhm... xin lỗi. Nhưng ít nhất trong 10 phút này chúng ta sẽ không bị tấn công

Nói cách khác, chúng tôi có thể nghỉ ngơi trong 10 phút

Dựa trên thời gian hiển thị trong <<Biến âm>>, chúng tôi sẽ có 10 phút để tấn công Gunjou

Nghe có vẻ bất khả thi, nhưng chí ít đây là con đường an toàn nhất mà chúng tôi có thể di chuyển

Nếu tiếp tục tấn công qua các tầng, có khả năng chúng tôi sẽ hết thời gian trước khi tới được tầng 75. Hoặc có lẽ đã chết trước đó vì bẫy

Chúng tôi sẽ không thể thành công nếu không có Himi. 

Tương tự, Shiro và Yousuke cũng là những thành viên quan trọng

Tôi suy nghĩ về việc có thể chúng tôi có thể tấn công mê cung <Khải huyền Alice> vào 1 ngày nào đó nếu họ trở thành đồng đội của tôi -- không, xét từ việc mỗi người đều sẵn sàng xả thân để cứu người khác, có thể nói chúng tôi đã là đồng đội rồi. 

"............"

Bằng sự giúp đỡ của họ, Saki sẽ được cứu. Vào 1 ngày không xa

Tôi nhìn sang Kiri

Từ lúc vào mê cung tới giờ, tôi đã chết vô số lần nếu không có nhỏ bảo vệ

Mặc dù nhỏ biết cách để chiến đấu 1 mình. Tôi có thể thấy điều đó qua cách di chuyển của Kiri. 

Mặc dù nhỏ biết rằng mình không có lí do gì để tới đây

Nhưng nhỏ vẫn vào mê cung này - nơi mà mạng sống có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào, chỉ vì muốn đi theo tôi

"...... Uhn."

Tôi bồn chôn gõ gõ tay xuống sàn

Từ 10 năm nay, tôi chưa từng có thứ gọi là bạn bè, vì thế - 10 phút ngồi yên với lũ bạn trong thang máy chật hẹp ư? Nghe như ác mộng vậy

Ai đó nói gì đi chứ? Và chắc chắn là không phải tôi.

Ý tôi là, có thể nói gì trong cái hoàn cảnh như thế này?

Yên lặng

Yên lặng đến nghẹt thở

Sau cùng, Yousuke lên tiếng

"Chán nhỉ. Chơi trò nối chữ giết thời gian đê."

Tên này bị gì vậy? Chúng tôi đang tiến thẳng vào chỗ chết và cậu ta đề nghị chơi trò nối chữ?

Nhưng Shiro và Himi bật cười, rồi 3 kẻ ngốc đó thực sự bắt đầu chơi nối chữ

Lũ này hết thuốc chữa rồi. Tôi nghĩ thầm trong khi uể oải trượt người xuống sàn

"...... Mệt thật~"

Kiri ngồi xuống bên cạnh tôi

"Nhưng thực sự chúng ta đã tiến xa hơn tôi nghĩ. Lúc đầu tôi không nghĩ là chúng ta lại đến được tận đây cơ."

"............"

"Có lẽ 5 người chúng ta thực sự có thể phá được 1 mê cung cấp 42."

"............"

"Chắc chắn đấy~"

"Tự tin nhỉ."

Tôi cười khẩy

"Yeah. Thực ra thì, tôi nghĩ chỉ cần đi với cậu là sẽ ổn."

"Cô đang mỉa mai tôi đấy à?"

"Ah-haha."

Nhỏ bật cười, và quay sang nhìn tôi

"Hey, Shinnosuke-kun."

"Để yên cho tôi nghỉ."

Tôi cau mày, nhưng Kiri phớt lờ

"Cậu có nghĩ tôi thực sự có thể trở thành đồng đội của mọi người?"

"............"

"Trước đó, tôi đã nói rằng mình là 1 thành viên của "Hero Team" nhưng...... cậu có nghĩ 1 người như tôi có thể...."

Có vẻ nhỏ cũng suy nghĩ giống tôi

Khi nhìn sang mấy tên ngốc đang chơi nối chữ, tôi lại cảm thấy 1 sự ấm áp khó chịu

Kiri đeo <<Biến âm>> trên tai phải. Loại dùng não trái. Loại lí trí. Không phải người bị điều khiển bởi cảm xúc

Chắc hẳn nhỏ cũng không quen thuộc gì với cái gọi là "tình bạn" này

"...... Chả sao đâu. Ít nhất cũng có chút lợi ích khi tham gia với mấy tên ngốc này. Vì chúng sẵn sàng xả thân cứu bạn bè, có lẽ cô sẽ không bị bỏ rơi nếu nhiễm Bệnh Mê cung." Tôi làu bàu trong khi nhìn Kiri bằng nửa con mắt

"Vậy à?"

"Ai biết được."

"Thế còn cậu thì sao?"

"Huh?"

"Shinnosuke-kun.....nếu tôi bị nhiễm, cậu cũng sẽ cứu tôi chứ?"

"Quên đi."

"Eeeh~ không công bằng chút nào."

Kiri mỉm cười.

"Đùa thôi. Tôi biết cho dù cậu có cố phủ nhận thế nào, cậu cũng sẽ cứu tôi thôi. Nhỉ~?"

"Tch."

Tôi cảm thấy bực

Bực vì nhỏ nói đúng

Nếu Kiri biến thành mê cung, có lẽ tôi cũng sẽ hành động như thế này

Nếu Himi biến thành mê cung, có lẽ tôi cũng sẽ hành động như thế này

Mặc dù tôi luôn nói rằng tôi không quan tâm đến thế giới này

Mặc dù tôi luôn nói rằng tôi không quan tâm đến người khác

Kể từ khi gặp gỡ những con người này.

"............"

Không, chính xác là kể từ khi gặp Asahi Momoka, người đã cảm ơn tôi với 1 nụ cười khi tôi giết cô bé. Tôi đã trở nên mềm yếu hơn

Yếu đuối

Yếu đuối

Yếu đuối

Nhưng, tôi chợt nhớ tới những lời của Shiro khi trước


--- Oh, có lẽ cậu siêu mạnh tới mức có thể giải quyết mọi thứ 1 mình, phải không?


Tôi ngẫm nghĩ 

Có thể tôi đã trở nên yếu đuối

Nhưng vậy thì sao?

Chính những lúc như vậy, những lúc tôi không thể tự giải quyết mọi việc, tôi mới cần đến sự giúp đỡ

Nhưng liệu như thế có ổn không?

Tôi thực sự không biết. 

Không phải là bây giờ

Kiri nắm lấy tay tôi

"Cậu sẽ đi chơi Noel với tôi chứ?"

"Như tôi đã nói, không. Cô đến sau rồi."

"Một cô bạn gái tưởng tượng?"

"Cô ấy không phải tưởng tượng."

"Cô ấy bao nhiêu tuổi?"

"Hn?"

"Tóc cô ấy màu gì?"

"Erhm...."

"Cậu thậm chí không thể bịa ra nổi 1 màu tóc à?"

"Tch. Để tôi yên. Cô là đồng đội của tôi và chỉ thế thôi."

"Ah-haha ~"

Kiri mỉm cười.

Tôi nhắm mắt lại

Trong <<Biến âm>>, thời gian tiếp tục giảm xuống

Chỉ còn 17 phút trước khi Gunjou biến thành 1 mê cung vĩnh cửu

Thang máy tiếp tục đi xuống

Đi xuống 

Đi xuống

Đi xuống

Thang máy tới tầng 76

Tôi đã thuộc lòng bản đồ tầng 76

Ngay khi cánh cửa mở ra, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới chỗ cầu thang

Phía dưới đó, là cô gái bị bệnh

Mizuiro Gunjou.

Cả 5 người đứng dậy. Và đồng loạt búng tay

<<Biến âm>> được kích hoạt

Cánh cửa mở ra

Bên ngoài, là cá mập

10 con

Chúng tôi đã có chuẩn bị trước. Chúng tôi đã biết điểm yếu của chúng. Vì vậy giết lũ này không phải là khó

Tuy nhiên, chỉ còn 10 phút

Do đó,

"Uwooooooooh!"

Chúng tôi lao thẳng ra với toàn bộ sức lực



Giết

Giết 

Giết

Trong sự gấp rút, chúng tôi liên tục khởi động ma thuật, chỉnh cường độ lên mức cao nhất và sử dụng ở cấp độ mà có thể làm cho não của 1 ma thuật gia bình thường biến thành đống thịt vụn

Nhưng thời gian vẫn giảm xuống

Liên tục

9 phút

8 phút

7 phút

"Con cuối cùng!"

Tôi hét lớn khi vung thanh quỷ kiếm chém xuyên qua bụng 1 con cá mập

Cầu thang đã ở trong tầm mắt

Còn 6 phút

Không còn nhiều thời gian.

Nhưng cũng không phải là lúc để bất cẩn

Gunjou là 1 cô gái bị bệnh mê cung cấp 42

1 đối thử nguy hiểm. Chính vì vậy, chúng tôi quyết định không tấn công trực diện

Kế hoạch đã được đưa ra trên trực thăng

Ai sẽ bảo vệ ai. Ai sẽ cầm chân Gunjou. AI sẽ phụ trách đánh lạc hướng

Và cuối cùng, tôi sẽ sử dụng [Thánh kiếm] để tấn công

Nếu thành công, Gunjou sẽ trở lại thành 1 cô gái bình thường

"Himi!"

"Uhm! [Do thám] kích hoạt!"

Himi kích hoạt phép thuật dò tìm của mình

"Tầng phía dưới không có bẫy! Cũng không có quái vật!"

Tệ thật

Các cô gái bị Bệnh Mê cung được chia làm 2 loại

Loại có quái vật bảo vệ

Và loại có khả năng tự vệ.

Họ có khả năng ma thuật mạnh 1 cách điên rồ

Như dự kiến, Gunjou là loại thứ 2. 

"Được rồi, đi thôi. Himi, cậu nên sử dụng [Thoát---"

Nhưng, Himi chạy tiếp

"Mình sẽ đi cùng!"

"Himi! Cậu không thể---"

"Mình sẽ đi cùng! Mình đã kích hoạt sẵn phép [Thoát hiểm]. Nếu không có vấn đề gì, mình sẽ thoát ra ngay lập tức. Nhưng mình sẽ ở lại đến phút cuối. Nếu như tình hình trở nên xấu đi, cứ sử dụng mình như lá chắn!"

Khuôn mặt Himi đầy sự quyết tâm

"...Thôi được."

Tôi hít sâu

Thở ra.

Hít vào.

Thở ra.

Thuật ca vẫn đang phát ra từ <<Biến âm>>, sẵn sàng để kích hoạt bất cứ lúc nào


Não tôi rung lên

Đau dữ dội

Tôi đang tới giới hạn. Chỉ có thể kích hoạt [Gia tốc] thêm 1 lần nữa

Kế hoạch đã được thống nhất

Yousuke và Kiri sẽ vào phòng đầu tiên và sử dụng ma thuật phòng thủ mạnh nhất của họ

Shiro sẽ sử dụng ma thuật tấn công để đánh lạc hướng Gunjou trong khi tôi dùng [Gia tốc] tiếp cận

Vấn đề là, [Thánh kiếm] yêu cầu sự tập trung cực lớn. Không thể đồng thời sử dụng nó cùng với 1 ma thuật khác

Có nghĩa là, tôi sẽ phải tấn công Gunjou chỉ với thanh kiếm nặng nề đó

Tiếp cận cô gái bị bệnh mê cung cấp 42 mà không có [Gia tốc][Quỷ kiếm]

Đây là chuyện không thể

Đây là trò ngu ngốc nhất mà tôi có thể làm trong đời

"............"

Nhưng vậy thì sao?

Tôi sẽ làm việc đó. Chắc chắn là như vậy

Kiri đứng đằng sau tôi và thì thầm

"[Cửu đầu xà], kích hoạt."

1 thanh katana xuất hiện trong tay nhỏ

"Cậu sẵn sàng chưa, Shinnosuke-kun?"

Tôi không trả lời. Chỉ đơn thuần là gật đầu

Hít

Thở

Hít

Thở

Tôi cố làm dịu bộ não bằng nhịp thở

Còn 5 phút


***


Chúng tôi đã xuống tới chân cầu thang, và Shiro hét lớn

"Ngay lúc này! Tấn----"

Dohn!

Câu nói của cậu ta bị cắt ngang bởi 1 tiếng nổ

Dohn!

1 tiếng nổ nữa

Dohn! Dohn! Dohn!

Mặt đất rung chuyển

Dohn Dohn Dohn Dohn!

Âm thanh của 1 trận chiến

"Chết tiệt! Đó là lũ "Valor Team"!"

Yousuke nghiến răng giận dữ

"Nếu chúng ta không nhanh, Gunjou sẽ..."

Shiro cắt lời

"Sao cũng được. Đây cũng là 1 lợi thế. Chúng ta chỉ cần lợi dụng chúng và ra đòn trước."

Chúng tôi lao tới căn phòng

Ngay tức khắc  ♪   Trong nháy mắt    ♪    Ngay lúc đó   ♪

Vào lúc đó, trong chớp nhoáng  ♪ Ngay tức khắc   ♪  Trong chớp mắt ----------

Thuật ca nhanh chóng lấp đầy bộ não tôi

Ngay khi chúng tôi vào đến cửa phòng----------

".............."

Máu

        Máu

                Máu

                        Máu

Cả căn phòng là 1 hồ máu

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng toàn bộ "Valor Team" đã chết

Nhưng có gì đó không đúng. Không có cái xác nào trên nền nhà

Rồi tôi chợt nhớ ra điểm yếu của cô gái bị bệnh

Ở chính giữa vũng máu lớn, là 1 cô gái bé nhỏ với mái tóc vàng

Mizuiro Gunjou

2 cánh tay màu đen khổng lồ được nối vào bả vai nhỏ nhắn

Khuôn mặt cô ấy trông buồn bã

Và cô độc

"......ah..........ah..........ah........ah............ "

1 tiếng rên khẽ thoát ra khỏi cổ họng Gunjou

Cô ấy run rẩy

Run rẩy trong sợ hãi

Trước mắt cô là một biển máu.

Máu

Điểm yếu của Gunjou là máu

Ở phía bên kia căn phòng, Makoto của "Valor Team" nói 1 cách đắc thắng

"Thành công! Có vẻ các tài liệu đã chính xác. Giờ thì~ [Hỏa đạn], kích hoạt!"

4 quả cầu lửa phóng ra

Gunjou yếu ớt đưa tay lên. 1 xoáy nước xuất hiện và tạo thành bức tường. Những quả cầu lửa bị cản lại và phát nổ

Đó là ma thuât phòng thủ của Gunjou - [Thủy bích]

Có vẻ khi biến thành như thế này, cô ấy có thể sử dụng ma thuật mà không cần <<Biến âm>> hay đọc mã kích hoạt

Nhưng Makoto chỉ cười.

"Đằng sau cô kìa~"

Từ phía sau Gunjou, 1 bóng đen lao vụt tới

Đó là Mitsutomo Kujaku. Đội trưởng "Valor Team".

"Xin lỗi, Gunjou. Cô có thể nghỉ ngơi được rồi."

Cô ấy vung con dao trong tay. Thẳng vào gáy Gunjou

Nếu nó trúng, tất cả sẽ kết thúc

Tại thời điểm đó,

"[Gia tốc], kích hoạt!"

Tôi đạp vào sàn và phóng tới với toàn bộ sức lực

Để cứu một cô gái bị bệnh Mê cung

Để cứu 1 kẻ thù của thế giới

Tuy nhiên, như thể đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, Makoto quay về phía tôi và cười khi nhỏ giơ tay lên

"[Hỏa thành], kích hoạt."

1 bức tường lửa xuất hiện

1 bức tường lửa ngùn ngụt cao đến tận trần phòng

Đây là ma thuật phòng thủ cấp cao. Nếu lao vào nó, tôi chắc chắn sẽ bị thiêu cháy thành tro

Nhưng,

"[Lôi thần thương], kích hoạt!"

Phía sau tôi, Shiro kích hoạt ma thuật của mình

1 ngọn giáo dài 2 mét bao phủ bởi sét phóng qua đầu tôi và đâm vào bức tường lửa

Đầu mũi giáo phát nổ và bức tường bị thổi tung

Ở 2 bên căn phòng, 9 ma thuật gia đang kích hoạt phép thuật. Họ có lẽ là người của "Valor Team"

Nhưng lúc này, trong tầm mắt tôi chỉ có 1 người

Và trong đầu tôi chỉ có 1 ý nghĩ

Nhanh hơn.

Nhanh hơn nữa

Trong 1 giây, tốc độ của tôi tăng vọt

Đạp vào [Lôi thần thương] vừa mới tái tạo như 1 điểm tựa, tôi tiếp tục tăng tốc

Vượt qua chiều rộng của căn phòng

Tôi không quay đầu lại

Mặc dù phía sau tôi có 9 kẻ thù, tôi không quay đầu lại

Bởi vì có những người đang bảo vệ tôi

Mặc dù điều này nghe ngu ngốc, nhưng tôi biết Shiro, Yousuke, Himi và Kiri sẽ bảo vệ tôi

Trong tầm mắt tôi lúc này chỉ có Gunjou

Cô gái tóc vàng nhìn thấy tôi, và lần đầu tiên, biểu cảm trên mặt cô thay đổi

"...... Ah."

Đôi mắt màu hạnh nhân mở to 

Gunjou đang nhìn tôi

Hoàn toàn khác với phản ứng của Asahi Momoka.

Gunjou đang nhìn tôi. Và run rẩy

Cô ấy đang sợ hãi?

Không sao

Không có chuyện gì nữa rồi

Tôi sẽ cứu cô, Gunjou. Giống như lần trước

Tôi đạp chân xuống sàn và dừng lại trước mặt Kujaku ngay khi [Gia tốc] kết thúc

Kujaku nhìn tôi.

"...... Ôi trời. Cậu đang định ngăn chúng tôi cứu thế giới?"

Kujaku quăng con dao xuống sàn

Cô ta đang dịnh kích hoạt ma thuật

Nhưng cho dù thế nào cũng vậy thôi

Khi sử dụng [Thánh kiếm], tôi không thể dùng ma thuật khác

Tôi mất hoàn toàn khả năng tự vệ

Nhưng vậy thì sao chứ?

Miễn là tôi có thể cứu Gunjou

Nếu tôi có thể cứu cô ấy, tôi không quan tâm tới việc mình đang hành động ngu ngốc như thế nào

Shiro hét lớn từ phía sau

"Làm đi, Shinnosuke! Cứu cô ấy!"

Tất nhiên.

Tôi đến đây chỉ vì điều đó

Những ngón tay khẽ vung lên trong ánh sáng lập thể và kích hoạt 1 ma thuật đặc dụng

【    Lừa dối bóng đêm    ♪    Thay đổi thế giới    ♪ 

Con ác quỷ cứu các cô gái trong màn đêm vô tận     ♪

"[Thánh Kiếm] kích hoạt---"

Mokushiroku Arisu v02 257

1 thanh kiếm bạc xuất hiện trong tay tôi

1 thanh kiếm bạc to lớn và ngời sáng, như thanh kiếm của 1 anh hùng

1 thanh kiếm của đọa đức giả

1 thanh kiếm có thể cắt đứt căn bệnh ghê tởm đó khỏi Gunjou, và đưa cô ấy về với cuộc sống bình thường

Kujaku nhìn thanh kiếm của tôi và mỉm cười

Cô ta chuẩn bị búng tay và kích hoạt <<Biến âm>>

"............."

Nhưng không, cô ta chỉ đứng yên

Kujaku nhìn về phía sau tôi. Cái nhìn thích thú. Có lẽ 1 ai đó đang chuẩn bị tấn công tôi

Nhưng tôi không quay lại. Kể từ lúc này, không còn gì có thể làm tôi quay lại

Vì tôi đang nắm trong tay thanh kiếm có thể cứu Gunjou

Vì tôi tin tưởng vào những người phía sau tôi

Tôi giơ thanh kiếm lên

Nếu Kujaku quyết định không làm gì để ngăn cản, đó là việc của cô ta

"......Xin lỗi, sẽ hơi đau đấy, Gunjou!"

Ngay khi tôi chuẩn bị vung thanh kiếm xuống----

"Nhanh lên nào, Kiri~"

Cô ta đang nói dối

Cô ta đang nói dối để làm tôi do dự

Nhưng--------

Phập

Cơ thể tôi ngừng lại

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cơ thể tôi chỉ đơn giản là bất động. Và tôi nhìn xuống

Mokushiroku Arisu v02 261

1 thứ gì đó đang cắm xuyên qua lồng ngực tôi

1 lưỡi kiếm

1 thanh katana

Thanh katana của Kiri

"Guh...."

Có lẽ thanh kiếm đã sử dụng 1 ma thuật để khiến người bị đâm không thể cử động

Phía sau tôi, ai đó lên tiếng

Giọng nói của 1 đồng đội

Giọng nói của Kiryuu Kiri.

".......Tôi đã nói với cậu điều này, Shinnosuke-kun..........Cậu lẽ ra không nên vào đây............."

"............"

"Đây là hậu quả của việc cậu cố tin tưởng vào người khác.......thế giới này là như vậy đấy........"

Gunjou nhìn chằm chằm vào tôi

Nhìn vào vệt màu đỏ đang loang dần trên áo

Cô ấy run rẩy.

Run rẩy

"Ah, ah, ah, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!!!!!!!!"

Gunjou gào lên trong tuyệt vọng

Cô ấy cố giơ tay lên để sử dụng ma thuật, nhưng vài ma thuật gia đã sử dụng phép trói và ấn cô ấy xuống sàn

Ép vào vũng máu

Ép vào vũng máu của tôi

Một lần nữa, Gunjou không thể di chuyển

Vì cô ấy sợ máu

Vì điểm yếu của cô ấy là máu

Kujaku gõ gõ vào <<Biến âm>>

"Có vẻ chỉ còn 2 phút, huh?"

Tôi kiểm tra lại thời gian

Còn 2 phút 12 giây

2 phút 12 giây

Qúa đủ để Kujaku giết Gunjou

"...... Kiri ......rút thanh kiếm của cô ra...."

"............"

"Kiri."

"............"

"Kiri!!!"

Nhỏ chỉ mỉm cười

"Xin lỗi, Shinnosuke-kun."

Đằng sau, Shiro, Yousuke và Himi đều bị ghim xuống sàn

Rõ ràng không ai nghĩ đến việc bị phản bội

Tôi nghiến răng

"...... Kiri ...... rút thanh kiếm ra......"

"Không đời nào."

"......Tôi tin cô. Ít nhất là bằng những gì cô biết về tôi......"

"Tôi không phải người tốt đến thế đâu."

"Chết tiệt, im đi! Tôi hiểu cảm giác của cô! Cái cảm giác của 1 kẻ nằm trong mặt tối của thế giới! Tôi biết cô cũng có phần tốt của mình! Tôi biết cô vẫn coi bọn tôi là đồng đội!" 

Khuôn mặt tươi cười của Kiri khẽ nhăn lại

Nhỏ vẫn cố tỏ ra tươi tỉnh, nhưng nước mắt lại chảy ra

"...... Tôi..........tôi đã từng mơ về việc trở thành đồng đội của ai đó........."

"Quên việc mơ về điều đó đi! Cô đã có nó rồi! Cô là đồng đội của tôi, vì vậy rút thanh kiếm ra đi, Kiri!"

"Tôi không thể. Tôi ...... Tôi ......"

"Tôi không biết cô làm việc cho ai. Tôi không biết tổ chức nào bắt cô làm điều này. Nhưng bọn tôi sẽ bảo vệ cô, vì vậy rút thanh kiếm ra đi!"

Tôi gào lên

Tuyệt vọng

"...... Tôi xin lỗi, Shinnosuke-kun."

"Đừng đùa với tôi! Chết tiệt! Chết tiệt!!!!!!!"

".......tôi xin lỗi......"

Kiri nói bằng một giọng run run.

Không còn thời gian nữa

15 giây

Thế giới này là như vậy

Thế giới này vốn đã đen tối như vậy

Không có phép màu

Không có chỗ cho kẻ yếu

Những kẻ thua cuộc sẽ chết. Tôi đã quên mất điều này

"Ok~ vậy nói tạm biệt với Gunjou-san đi nào ♪ ."

Kujaku - người nãy giờ đứng nhìn tôi 1 cách thích thú - nhặt con dao lên

"........Dừng lại......"

"Giờ thì chết đi ♪ "

"DỪNG LẠI!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Gunjou đột nhiên ngẩng đầu lên

Ngay trước khi con dao đâm vào tim-----

----1 khối nước nhỏ xuất hiện và cản mũi dao lại

"!!!!"

Và,

Thời gian hiển thị trong <<Biến âm>> của tôi lùi về con số không

Ngay trước mắt tôi, Mizuiro Gunjou biến thành 1 mê cung vĩnh cửu


Lời bạt[]

Tuyệt vời! Đây đã là tập 2!

Nhưng trước hết, có 1 điều tôi cần phải thông báo

Appocalypse Alice đã có bản manga!

Series manga Mokushiroku Arisu sẽ được thực hiện bởi  「Gekkan Comic Gene」 , bắt đầu vào ngày 15 Tháng 3 năm 2014! Mong mọi người hãy ủng hộ nóóóóóóó!!!!!!!!!!!

Youko-san, người đã dành giải thưởng MF Comic sẽ là họa sĩ cho bộ manga này!


Ok, giờ chúng ta quay lại

Bạn cảm thấy tập này thế nào?

Yeah, tôi cũng cảm thấy khá kinh ngạc khi đọc lại tập 2

Mặc dù tôi vốn dĩ đã nghĩ cốt truyện trước, tập này vẫn làm tôi thấy khá ảo 

Erhm... dành cho những ai đọc cái này mà chưa đọc truyện, đi đọc đi! Nhanh lên! Tôi không muốn spoil ở đây!

Giờ, với những ai đã đọc

Bạn có cảm thấy gì khi xem ảnh bìa?

Trong Mokushiroku Arisu, tôi đã chuẩn bị rất nhiều bước ngoặt không thể ngờ tới. Có thể nói đây là 1 điểm khác biệt rất lớn so với những tác phẩm trước đây của tôi. Hi vọng là mọi người thích nó 

Có vẻ Shiro thực sự bá trong tập này. Nhờ cậu ta mà Shinnosuke-kẻ-sống-nhạt-nhẽo đã trở nên "con người" hơn trước (tôi viết những dòng này trong khi tự cười 1 mình). Bây giờ có lẽ bạn đã rõ về tính cách của tất cả các nhân vật rồi nhỉ?

Vậy thì, hãy tiếp tục đồng hành với họ trong tập 3!

Ah, phải rồi. Khi bộ "Owari no Seraph" được xuất bản, trang bìa cuối có 1 poster của "Mokushiroku Arisu"

Chính giữa cái ảnh là 1 dòng chữ lớn 「Chúng tôi sẽ giết các cô gái để cứu thế giới ---」LOL :)))


Nói chung thì, tập 2 đến đây là hết

Với các độc giả của 「Denyuuden」, hẹn gặp lại ở 「Denyuuden」!

Với các độc giả của 「Seraph of The End」, hẹn gặp lại ở 「Seraph của End」.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Hẹn gặp lại ở "Appocalyse Alice" Tập 3!


Ghi chú[]


Theo dõi & Thanh chuyển trang


Advertisement