Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

5

Tôi kể cho Fuku-chan về những gì đã diễn ra cho tới hiện tại. Về việc Asanuma đã nhờ hỗ trợ dự án của mình vào thứ hai. Về việc cái manga này nếu hoàn thành sẽ là công cụ cho cậu ấy nắm thế thượng phong trong CLB. Về việc mà tôi, để ước lượng số trang vẽ mà xin được gia hạn cho ít ngày.

Tôi cũng kể về việc sau giờ học ngày thứ ba mình có cảm giác rằng bị theo dõi bởi Hani khi đang lên ý tưởng trong phòng học. Cuộc xung đột lên đến đỉnh điểm vào ngày thứ tư khi kế hoạch của Asanuma bị bại lộ, và cả việc Hani đã trở thành tân hội trưởng trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Và về ngày hôm nay, về cái tin nhắn từ Hani đã khiến tôi rời bỏ phòng mà để quyển tập của mình bị lấy đi.

Nghe xong Fuku-chan vẫn im lặng và trầm ngâm dù tôi đã cố vận hết trí óc để sắp xếp mọi sự cho đúng thứ tự rồi. Cuối cùng cậu ấy chỉ cười mà nói: “Ít ra giờ cậu biết là mình bị theo dõi thật.”

Đúng thế. Tới tận hôm qua tôi vẫn làm mọi thứ trong phòng học lớp 2-C. Nếu không trực tiếp theo đuôi thì làm sao Hani biết được tôi lại chọn một nơi biệt lập như phòng sinh hoạt CLB Cổ Điển phải không?

“Nếu tiếp tục vẽ trong phòng học có lẽ chuyện này đã không xảy ra.”

“Tớ không chắc,” Fuku-chan nói mà khoanh tay lại, rồi lại xoắn vài lọn tóc trước khi tiếp tục. “Cậu có nói là vào thứ tư, khi Hani báo tin thì cũng đi theo cậu đúng chứ?”

“Ừm. Cậu ta bảo là Asanuma đang bị dồn vào đường cùng nên tớ liền đi tới phòng sinh hoạt của Cộng đồng Manga. Cuộc xung đột là điều có thật.”

“Và lúc đó tớ đoán là cậu vẫn để cuốn tập trong phòng nhỉ?”

Vậy sao? Tôi cố nhớ lại.

Dù lúc đó chưa vẽ gì nhưng tôi sẽ không để quyển tập tuềnh huềnh như thế. Chắc chắn tôi đã bỏ vào cặp, rồi mang theo khi ra khỏi lớp…

Chờ đã, không! Vì tính sẽ quay lại để làm tiếp nên điều đó đã không xảy ra.

“Tớ có bỏ lại vào cặp nhưng không mang theo.”

“Vậy là hôm qua cậu ta đã có cơ hội trộm nó rồi.”

Tôi hiểu. Đó là chuyện đã không xảy ra nhưng Fuku-chan rất có lý. Lúc ấy chỉ có hai chúng tôi trong phòng nên tất cả những gì cậu ta cần làm là nán lại một chút tới khi tôi đi khỏi, và việc lấy đi quyển tập sẽ dễ như ăn bánh.

Tôi bất giác vụt lên một tiếng “Tại sao…”

Fuku-chan gật đầu đồng tình. “Chính xác là chỗ đó. Tại sao. Sao cậu ta lại phải trộm nó vào ngày hôm nay?”

“Để phá hoại kế hoạch của Asanuma thế thôi? Chứ nếu không thì còn nguyên do nào khác nhỉ?” Tôi đáp có phần bực dọc.

Tuy vậy Fuku-chan chỉ lắc đầu. “Tớ không nghĩ vậy. Từ lúc được nghe rõ ngọn ngành thì tớ đã có một suy nghĩ thế này: chẳng phải nó khá giống với bài văn của Houtarou cách đây ít lâu sao?”

Oreki?

“Cách đây ít lâu” là ý gì?

Fuku-chan và Chi-chan… à rồi, bài cảm nhận văn học của Oreki. Nó thú vị đấy… và thực sự do quá nhiều chuyện xảy ra mà ký ức đó như từ lâu lắm rồi. Không lầm thì bài viết bàn luận về việc ai là người đã ngăn Melos – nhân vật chính trong tác phẩm “Chạy đi, Melos” – trở về cung điện. Tôi chẳng tìm ra giữa điều đó với tình huống của tôi có điểm nào tương đồng.

“Ý cậu là giống chỗ nào?” Tôi hỏi.

“Về mối liên hệ giữa Dionysus và bọn cướp ấy.”

“Dionysus là thần rượu nho.”

“À ờ, lộn. Ý tớ là Dunamis… à thực ra thì không, đó là một thiên thần.”

“Thật á?”

“Tớ nhớ đó là thiên thần của Quyền lực… Mà thôi tạm gọi cái người ấy là ‘ông vua’ đi. Câu chuyện của cậu khiến tớ nhớ đến lời bình luận của Houtarou về quan hệ giữa ông vua đó với bọn cướp.”

Tôi nhớ là Oreki đã không đồng tình với suy nghĩ của Melos rằng chính đức vua là người thuê bọn cướp truy sát mình hòng ngăn anh quay lại.

“Và điều đó liên hệ gì đến tớ?”

“Cậu có nhớ cái luận cứ theo sau không? Houtarou viết rằng vì ông vua vốn không tin Melos sẽ quay lại nên chẳng lý nào phải ngăn chặn điều đó xảy ra. Một phát hiện rất-Houtarou và đây cũng là điểm tớ thấy ấn tượng nhất.”

Tôi cũng cười.

Rồi cậu ấy tiếp tục: “Thế nên đây là điều bản thân tớ nghĩ. Dù Melos có trở lại cung điện đúng thời hạn thì ông vua ổng cũng đâu có mất gì? Melos có lẽ sẽ không quay lại, nhưng nếu một phần triệu trường hợp mà anh ta quay lại thì ông vua chỉ đơn giản là hủy bỏ lệnh hành hình. Thế đấy, nếu nhìn trên phương diện này thì rõ rành rành người thuê bọn cướp không phải là ông vua.”

Tôi hiểu ý cậu ấy. Nếu nhà vua vẫn muốn trung thành với phương châm “không thể tin một ai” thì phải để Melos thử thách nó một cách quang minh chính đại, nhưng chuyện đó so với chuyện thực tế thì liên quan gì nhỉ?

“Giờ quay việc chuyện của cậu,” Fuku-chan nói. “Hani có vẻ như không tin rằng Asanuma sẽ hoàn thành được kế hoạch của mình. Và vấn đề sâu xa hơn là dù nó có hoàn thành đi nữa thì hệ quả cũng chả ảnh hưởng gì lớn tới cậu ta phải không?”

“Ý cậu chả ảnh hưởng là sao? Nếu manga được hoàn thành thì Hani và những người cũng phe sẽ bị ép rời CLB mà?”

“Và chính Hani lại là người đưa ra đề xuất đó.”

Ừ thì, nhưng…

Fuku-chan khẽ gãi cằm. “Trước đây tớ cũng được nghe một mớ thứ từ Cộng đồng Manga. Thêm chuyện cảu cậu nữa thì tớ đã bắt đầu tin rằng không còn cơ hội để hàn gắn như xưa nữa. Những thứ như theo dõi, trộm cắp rồi “lật đổ”… rõ ràng không ám chỉ một tình trạng bình thường chút nào dù có đem so với CLB nào khác trong trường này. Tớ cũng biết Cộng đồng Manga là một CLB thuộc hàng “khủng” với hơn ba mươi thành viên nếu tính cả số năm nhất mới tham gia đợt này. Dù có bị chia làm hai thì mỗi nhóm tớ đồ rằng vẫn có nhiều thành viên hơn một CLB trung bình. Tớ nghĩ là tân hội trưởng của cậu, Hani ấy, vốn đã có ý định hiện thực hóa điều đó… Mayaka thấy sao? Tớ có hiểu lộn chỗ nào không?”

Fuku-chan có niềm hứng thú gần như với mọi thứ trên đời. Dù đối tượng là gì thì cậu ấy vẫn thường tìm hiểu đến hết mức có thể. Từ khi gia nhập Hội đồng phụ trách chung tôi lại càng cảm thấy cậu ấy tinh tường hơn, nhất là về những thứ liên quan với quá trình thực hiện hay tổ chức hội họp, thậm chí là nắm bắt dự định của người ta. Lấy Oreki làm ví dụ. Oreki luôn tự giới hạn việc tiếp xúc với người khác, nên dù sắc bén trong suy luận thì cậu chàng lại thường thất bại trong việc nắm bắt rõ những thứ như lớp vỏ bọc tâm trạng hay lời tự biện hộ được người ta dùng để bảo vệ chính mình. Fuku-chan nhìn thấy hết, và dù vậy cậu ấy cũng không thay đổi cách đối xử. Cá nhân tôi nghĩ đó mới là tuyệt vời.

Nếu Fuku-chan bảo rằng Cộng đồng Manga hết thuốc chữa thì có lẽ nó thực sự đã như vậy. Nội việc âm thầm khiến cựu hội trưởng phải từ chức đã là một nước đi khiến chúng tôi bước đến điểm-không-thể-quay-lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ việc chia làm đôi sẽ giúp ích được gì cho CLB nhưng xem ra Hani thì không như vậy. Có lẽ…

Không, vẫn còn điểm mâu thuẫn.

“Nếu vậy thì chẳng phải cậu ta có thể tự rời khỏi đây mà lập CLB mới chứ đâu cần mất công theo dõi tớ? Hoặc tại sao không đơn giản là chấp nhận sự thật là tụi tớ đang làm manga mà bảo rằng hãy tự đi mà lập một CLB riêng lấy?”

“Cậu nghĩ là dễ vậy sao? Nếu làm cách thứ nhất thì chẳng phải các cậu sẽ xem cậu ta là kẻ cúp đầu chạy trốn hay sao? Cậu ta phải giữ thể diện cho mình chứ? Mặt khác nếu làm theo cách thứ hai – tức là đuổi các cậu đi ấy – làm thế quái nào để hợp thức hóa việc loại thành viên ra khỏi một CLB Manga vì họ… lỡ vẽ manga nào? Đem chuyện này đem nói cho giáo viên phụ trách có khi còn bị chửi ấy.”

Ừ nhỉ, rõ là không hiệu quả.

“Tớ không rõ chỗ này cho lắm,” cậu ấy tiếp tục, “nhưng nếu điều kiện cho các cậu là hoàn thành bất kỳ một kiểu manga nào thì nghe có vẻ đâu đến nổi khó khăn phải không?”

“Đúng vậy. Cũng chỉ là lên ý tưởng, vẽ, rồi dùng bất cứ cái máy in cũ nào để in ra là xong.”

“Nếu kế hoạch thành công tốt đẹp thì phe của Asanuma sẽ giành lại thế chủ động và CLB chính thức chia làm đôi một cách yên bình. Nếu không thì lỗi sẽ hoàn thành thuộc về họ mà thế là quá đủ để khiến họ rời CLB phải không?”

Hoàn toàn đúng, nhưng những chuyện sau đó thì tôi không đoán được.

“Nhưng nếu vậy… nếu Hani giống như vị vua trong câu truyện của Melos thì chẳng lẽ cậu ta thật không có chút lý do nào để trộm quyển tập của tớ? Nếu làm vậy chỉ vì vui thì thật là đáng khinh.”

Tôi không nói là sẽ ổn nếu cậu ta thực sự có nội tình, nhưng nếu chỉ vì ân oán cá nhân thì đừng hòng tôi để yên.

Nhìn xuống sàn, Fuku-chan khẽ lẩm bẩm. “Cậu nói phải. Đó là điều duy nhất tớ trăn trở… Ôi bực tình quá… Nếu Houtarou ở đây thì cậu ấy đã nghĩ ra đáp án cái một. Tại sao cậu ta lại làm vậy? Ăn trộm cuốn tập lợi lộc thì chưa chắc nhưng rắc rối thì đầy rồi đấy.”

Lúc nào Fuku-chan cũng nói cái câu nhảm nhí “Một có sở dữ liệu thì không rút ra được kết luận”. Cậu ấy biết nhiều và cập nhật rất nhanh, nhưng lại luôn tự thuyết phục rằng chính vì lẽ đó mà mình không tìm ra sự thật. Nghe như thể bỏ cuộc trước cả khi bắt đầu vậy. Thế mà giờ đây cũng Fuku-chan lại là người tha thiết muốn hiểu rõ ngọn ngành. Không còn những lời như “Tớ không biết” hay “Tớ không thể làm gì hơn được nữa”. Fuku-chan vẫn vững vàng ở đây, mà tập trung hết mức để suy luận về các khả năng…

Tôi cũng suy nghĩ, nhưng cùng lúc không thể rời mắt khỏi anh chàng này không im lặng.

Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng, mày có hơi nhướn lên.

“Tui mình chắc chắn sẽ lấy lại được cuốn tập Mayaka à, nhưng… thực ra tớ cũng không hiểu tại sao mình có cảm giác này nhưng mà… tại sao tụi mình không bình tĩnh chờ và xem điều gì sẽ xảy ra?”

Xét cho cùng thì dù Fuku-chan có cố gắng và tôi có tức giận đến đâu thì hy vọng lấy lại quyển tập nội trong hôm nay sẽ vẫn là số không vì nhiều khả năng Hani đã về nhà. Nếu cậu ta chỉ định lấy cho vui thì có khi nó đã nằm trong thùng rác, hóa ra tro hoặc dưới đáy sông rồi. Còn nếu không? Thì hy vọng lấy lại coi như vẫn y nguyên… tuy vậy Fuku-chan lại muốn ngồi đợi.

“Tớ mừng khi thấy cậu tự tin như vậy, nhưng tại sao tụi mình phải chờ?”

Lúc này Fuku-chan lại trở nên rối rắm.

“Ừ thì tớ cũng từng nhìn thấy cậu vẽ rồi nên khá chắc là cậu vẫn có thể tiếp tục dù không có cuốn tập đó phải không? Tớ biết là cậu đang giận. Dĩ nhiên tớ cũng không thể cho qua vụ này, nhưng nếu nhìn dưới một góc độ khách quan nhất có thể thì tất cả những gì cậu phải làm là viết lại những nội dung đã mất trên một cuốn tập khác phải không?”

Đúng vậy. Quyển tập không nói lên điều gì cả, và toàn bộ những gì trong đó chỉ tốn ba ngày để thực hiện. Tạm bỏ qua cảm giác ức chế thì những gì tôi cần chỉ là ba ngày nữa.

“Nghĩ theo hướng đó thì dường như ý định của Hani là câu giờ chăng? Có thể cậu ta muốn đạt được một điều gì đó sau ba ngày liên tiếp theo dõi cậu. Nghĩ mà xem, trong hàng trăm tiểu thuyết trinh thám có tình huống bắt cóc con tin thì nhân vật chính luôn phải chờ thủ phạm chủ động bắt liên lạc đúng không? Hãy kiên nhẫn đợi và quan sát tình hình trước khi quyết định hành động tiếp theo.”

“Ừm, nhưng tớ cũng nghĩ nên cản lại càng sớm càng tốt nếu cậu ta thực sự có âm mưu xấu.”

“Ừ. Nếu điều đó xảy ra tớ sẽ bảo vệ cậu.”

… Cũng như không thể không tự hỏi rằng liệu cậu ấy có thể bảo vệ tôi khi có chuyện xảy ra hay không, thì chính tôi cũng cảm thấy chẳng lý nào mình lại không cho phép bản thân tin nào lời nói ấy. Tôi gật đầu cái rụp.

“Được, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ chờ một thời gian, và liệu có tốt hơn nếu ngày mai tớ cư xử với Hani như không có gì xảy ra?”

“Tớ biết là khó, nhưng đồng thời lại có cảm giác là chính Hani sẽ sớm chủ động bắt chuyện với cậu. Dĩ nhiên tất cả chỉ là phỏng đoán. Ôi thiệt tình! Thề có trời tớ ước giá mà Houtarou có ở đây.”

Đúng là nếu Oreki ở đây thì cậu ta sẽ làm được nhiều hơn hai chúng tôi cộng lại.

Nhưng vấn đề là chưa tới một lần tôi muốn ước như thế. Cám ơn.


Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 6 Story 4 Chương 4♬   Hyouka   ♬► Xem tiếp Tập 6 Story 4 Chương 6
Advertisement