Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

3.[]

Ba mẹ tôi không nói quá nhiều về việc tôi vẽ manga. Không phản đối mà cũng chẳng ủng hộ. Miễn sao học hành chăm chỉ thì cơ bản tôi được phép thoải mái làm những gì mình muốn trong thời gian rảnh. Cái khoản “học hành chăm chỉ” thực tế cũng hàm ý rẳng tôi chỉ được phép vẽ manga vào cuối tuần hoặc nghỉ lễ, vì từng có lần tôi nhận ra vẻ mặt lo lắng của ba mẹ khi thấy tôi vẽ vào ngày đi học. Dĩ nhiên sau lần đó tôi bỏ. Khổ nỗi tôi cũng có những dự định khác vào những ngày nghỉ nên việc vẽ manga thường bị đối mặt với áp lực thời gian.

Lời để nghị của Asanuma tới vào ngày thứ hai và tôi phải trả lời vào thứ sáu. Dù chưa thực sự bắt tay vẽ cái gì nhưng cũng không muốn phá vỡ lời hứa bất thành văn với ba mẹ là không vẽ ở nhà trong ngày đi học, thế là tôi đành làm việc đó ở trường. Vấn đề ở chỗ kế hoạch của Asanuma là bí mật nên hiển nhiên tôi không thể vô tư ngồi làm trong phòng của Cộng đồng Manga. Tôi cũng ước giá như có thể dùng phòng Địa chất – phòng sinh hoạt của CLB Cổ điển nhưng lại chẳng muốn lôi họ vào những vấn đề riêng chúng tôi. Cũng vì lý do đó mà phòng riêng giành cho thành viên ban Thủ thư cũng bị loại khỏi danh sách… vậy xem ra chỉ còn một lựa chọn. Tôi quyết định địa điểm sẽ là chính phòng học của mình – lớp 2-C.

Không biết với ai chứ với tôi việc vẽ manga mà có người lảng vảng gần đó là rất khó chịu, và chắc chắn tôi càng không thể nếu phải vẽ trong lớp với xung quanh đều là bạn cùng lứa. Những gì tôi có thể chỉ là liệt kê những ý tưởng – thứ có thể giúp tôi khi bị nhìn vào chỉ tưởng là đang học hành nghiêm túc. Thêm nữa tôi còn mở một quyển sách cạnh đó để ngụy trang. Mọi thứ có thể liên tưởng đến công việc động não cho manga đã được che đậy hoàn hảo tới mức ông trời hay Oreki cũng chẳng nhìn thấu được.

Giờ tan trường ngày thứ ba, trong phòng học lớp 2-C tôi đang ngồi thẳng lưng, với cuốn tập được che một phần bởi quyển sách lịch sử mà viết ra những ý tưởng đầu tiên. Đây cũng là lần đầu tôi phải sáng tác dựa trên chủ đề của người khác nên có chút gì lo lắng, nhưng vẫn tin rằng không phải không làm được. Asanuma có nói rằng đề tài là “Cộng đồng Manga” nhưng chưa từng đi vào cụ thể là Cộng đồng Nghiên cứu Manga Cao trung Kamiyama. Một nhóm nghiên cứu manga à… Cũng hay. Vậy một câu chuyện lấy bối cảnh tương lai thì sao? Trong một thế giới mà các nền văn hóa đã tàn lụi, một nhóm người đã vô tình khám phá ra di chỉ của một Cộng đồng Nghiên cứu Manga thời xa xưa mà cố gắng khám phá ra ý nghĩa. Nghe có phức tạp quá không nhỉ?

Tôi cứ thế viết ra hết những ý tưởng kiểu vậy vào tập bằng một cây bút chì kim, nhưng dòng suy nghĩ dần dần bị tan vỡ tới mức không thể tập trung được nữa. Nguyên do là vì có vài đứa con gái vẫn còn trong phòng. Một trong số đó là Maki Hani, người có cái tên xuôi miệng tới mức khiến tôi sẽ muốn nói cả họ lẫn tên nếu cần gọi cậu ấy. Trừ vụ cosplay một bộ khá thiếu vải hồi Lễ hội Văn hóa thì Hani trông khá hiền thục và còn lanh lợi nữa. Hơn hết thảy cậu ấy còn là thành viên Cộng đồng Manga. Hiện tại cô nàng đang khá vui vẻ trò chuyện với bạn mình về dự định trong kỳ nghỉ hè.

Thông thường tôi không cố gắng chú ý tới gọi góc kẽ trong sự tình của CLB, nhưng chỉ nhìn là biết Hani cơ bản theo phe “đọc”. Nói thế chứ không thể nói cậu ấy đã chủ động làm gì để ủng hộ cho họ. Mỗi khi hai bên có tranh cãi thì Hani luôn im lặng dù vẫn ngồi ở khu phe “đọc”. Có lẽ cậu ấy cũng giống tôi, bị dính ở một bên trong khi nghĩ rằng những xung đột hiện tại là vớ vẩn. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau trong phòng CLB, và những lần đối thoại trong lớp cũng chỉ là vì bài tập.

Có thể dám chắc rằng Hani là tuýp người mà, dù bằng cách nào đó biết được kế hoạch của Asanuma cũng sẽ giữ bí mật. Tuy vậy cậu ấy hoàn toàn có thể biết được tôi đang lên kế hoạch cho một manga nếu nhìn thấy những gì ghi trong đây. Tốt nhất là tôi nên cẩn trọng. Có lẽ là hơi làm quá nhưng ai biết được?

Miệt mài suy nghĩ, viết rồi lại xóa, rồi đột ngột ngước lên canh chừng. Hani vẫn quay lưng lại phía tôi và tiếp tục cuộc trò chuyện đầy niềm vui nãy giờ.

“Cái gì cơ? Đời nào! Đội bóng rổ trường mình dở ẹc.”

Vậy nghĩa là Hani ít nhất cũng đang tham dự vào cuộc đối thoại phải không? Vậy thì tại sao tôi không thể giũ bỏ cái cảm giác như có ai đang theo dõi mình thế nhỉ? Mà thậm chí nếu cậu ấy có thần thánh tới mức biết tôi đang lên kế hoạch cho một manga đi nữa thì nhìn đằng xa cũng có ích gì đâu?

… Có một điều ở Hani khiến tôi dè chừng như vậy.

Cậu ấy rất thân với chị Kouchi – người đã rời CLB. Đó không phải kiểu quan hệ đàn chị-đàn em thường thấy trong một CLB. Tôi để ý cách họ nói chuyện với nhau rất thoải mái như thể là bạn lâu năm. Chị Kouchi cũng được lòng nhiều bạn nữ khác nên mối quan hệ với Hani thường xuyên là chủ đề bàn tán. Theo những gì tôi biết được thì hai người họ sống gần nhà và đã chơi với nhau từ lúc còn nhỏ xíu. Có lẽ Hani đang quan sát tôi thật – người nắm một vị trí nhất định trong mưu đồ lật đổ ách thống trị của phe “đọc” khiêm kẻ thù của cựu-thủ-lĩnh phe bên ấy chăng? Ừ, có thể lắm, nhưng kiểu gì thì cũng nghe như là bước ra từ trang truyện ấy. Nếu không phải vậy thì tôi cũng bó tay. Chẳng hiểu tại sao cậu ấy phải làm vậy.

Ngổn ngang với những nghi ngờ, tôi thấy Hani nhìn vào điện thoại mà lập tức ra khỏi lớp. Xem ra là mình ảo tưởng rồi, tôi nghĩ mà xấu hổ.

Thế nhưng vào hôm sau, Hani tiếp tục ở lại trong phòng sau giờ tan trường, và ngay khi tôi tự hỏi để làm gì lập tức bị một cái nhìn thẳng. Những người còn lại trong phòng chỉ có ba cậu con trai đang bàn luận về bóng đá, Hani và tôi. Bấy giờ tôi đang lập trung tối đa vào những ý tưởng ghi trong tập còn Hani thì bình thản đọc sách. Mội thứ dần trở nên khó khăn nhưng tôi phải cố để hoàn thành bản nháp cho kịp hạn chót.

Có lẽ hơi khác người bình thường, khi bắt tay vào sáng tác manga tôi sẽ viết lời thoại trước. Đó là cách để tôi có thể mường tượng ra sự giao tiếp giữa các nhân vật và dự đoán họ sẽ ứng xử ra sao với các tình huống mình đặt ra. Khó mà chắc được đó có phải là cách hiệu quả hay không vì thực ra sau đó tôi luôn phải thu ngắn lời thoại để bỏ vừa vào các bong bóng… nên tốt nhất cứ tạm coi là không đi. Vả lại, việc xử lý lời thoại trước cũng là cách duy nhất có thể theo vì tôi khó mà không cảm thấy xấu hổ với việc ngồi vẽ mà có người xung quanh như thế này.

Tôi viết dòng hội thoại chính thức đầu tiên đã được suy nghĩ kỹ trong hai ngày qua. Chủ đề ban đầu không khiến tôi ấn tượng lắm, nhưng chẳng hiểu sa càng viết càng cảm thấy hứng khởi. Tôi cũng nhớ về lời bình luận mình nhận được trong số tháng ba của La Shin. Mỗi đợt sẽ có một họa sĩ manga chuyên nghiệp làm công tác chọn lọc và đưa ra những lời nhận xét cho các bản thảo đoạt giải. Lần này là Yutaka Niiro. Lời bình luận của anh cho tác phẩm của tôi như sau:

“Điểm mạnh: nhịp độ lúc cao trào. Điểm tốt: nét vẽ (Cố lên bạn nhé!). Điểm yếu: lời thoại quá dài. Bạn chắc chắn đang ngày càng tiến bộ. Chúc may mắn trong đợt tới nhé!”

Tôi chưa từng biết tới cái tên Niiro khi biết đó là người sẽ nhận xét mình, nhưng sau khi đọc xong tôi đã xài hết tiền tiêu của mình để tìm mua tất cả những tác phẩm của anh. Trước khi có lời nhận xét này tôi cũng lờ mờ nhận ra lời thoại dài là gót chân a-sin của mình rồi nên lần này sự cẩn trọng phải được đặt lên hàng đầu: từ nào cần bỏ và từ nào hiệu quả hơn có thể sử dụng đã được cân nhắc mà viết xuống tập.

Trong lúc mải mê với những con chữ, một giọng nói chợt cất lên:

“Maya-cchi”

Là Hani. Ngẩng đầu lên tôi nhận ra mấy cậu con trai đã đi mất tự khi nào, để lại tôi và cậu ấy là hai người duy nhất trong phòng. Hani không nhìn tôi mà là vào màn hình điện thoại. Đóng tập lại, tôi trả lời:

“Chuyện gì vậy?”

Cậu ấy giờ mới chịu nhìn tôi. Gương mặt không có lấy một chút biểu cảm.

“Họ biết kế hoạch của Asanuma rồi.”

Không có lý nào phải giả ngu cả, điều đó tôi đã lường trước. Dù Asanuma có bảo đó là bí mật nhưng việc đi khắp nơi hỏi han xem có ai muốn vào hay không chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Vậy cũng có nghĩa là Hani thực tế có theo dõi tôi.

“Thế à.”

Với việc bị lộ thì coi như không còn cách nào để chúng tôi có thể tiếp tục vẽ manga bằng tiền quỹ CLB nữa rồi. Ngay từ đầu việc có vẻ Asanuma còn không muốn thông qua ý kiến hội trưởng đã là cái vấn đề. Phát hành manga bằng tiền đóng góp của chỉ những người liên quan, dù nghĩ thế nào thì cũng là một cách tiếp cận quang minh chính đại hơn. Lẽ ra chúng tôi nên làm vậy.

Thở dài như kiểu chịu thua, Hani lên tiếng:

“Maya-cchi trông thật là bình thản nhỉ? Chứ ở đó thì kinh khủng lắm.”

Tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay cậu ấy. Dường như vừa có một tin nhắn được gửi tới. Chuyện “kinh khủng” à… tôi hiểu đó có nghĩa là gì.

“Ở bên đó đang có chuyện gì à?”

Hani gật đầu và hơi nhăn mặt.

“Xem ra Asanuma đang bị hành dữ lắm. Ừ, xét về ý định của cậu ấy thì hiển nhiên…”

Khi cái từ “hiển nhiên” được thốt ra tôi không biết nên nghĩ rằng đó là lời mỉa mai xứng đáng giành cho một kẻ mưu tính sau lưng mọi người, hay là lời đồng cảm với quyết tâm của họ dù biết rằng họ sẽ là mục tiêu để đối phương trút cơn thịnh nộ. Chẳng thể nào biết được, thậm chí tôi còn tự hỏi mình đang đứng đâu trong cuộc xung đột này.

“Ừ, tớ hiểu rồi,” Nói xong tôi dọn đồ đạc vào cặp rồi đứng dậy. Trông Hani bất ngờ ra mặt.

“Cậu tính đến đó à? Tốt nhất là tránh đi thì hơn…”

Khá vui vì nhận được sự quan tâm của cậu ấy, xét về việc hai bên không nói chuyện với nhau nhiều nhưng biết đấy… Tôi làm được gì khác nào?

“Tớ chưa quyết định sẽ có giúp cậu ấy hay không, nhưng cũng chẳng thể lờ đi được.”

Khẽ cười, Hani đáp: “Hiểu rồi. Xin lỗi nhưng tớ sẽ đi với cậu.”

Với tư cách là thành viên của phe “đọc” xem ra Hani sẽ không chịu ngồi yên mà để tôi hỗ trợ phe thất thế. Ít nhất thì cậu ấy cũng đã xin lỗi trước.

“Mà Maya-cchi nè, mình cho nhau thông tin liên lạc nhé. Sau này có gì tớ sẽ nhắn cậu một tiếng.”

Gật đầu, tôi lấy ra chiếc điện thoại từ trong cặp.  

Nơi sinh hoạt của Cộng đồng Manga là căn phòng trù bị thứ nhất nằm tại tầng hai dãy Chính, chỉ ngay dưới phòng học lớp 2-C của tôi một tầng. Đường đi hiển nhiên là rất ngắn nhưng có cái gì khiến tôi không thể đi nhanh được. Có mà liệu có cần phải nhanh chóng tới cái nơi mà chắc chắn mình sẽ bị ăn chửi không? Hani không nói gì, chỉ theo sát tôi từ phía sau.

Ngay khi tới phòng sinh hoạt và kéo cánh cửa trượt qua một bên tôi bắt đầu hối hận vì quyết định của mình. Ai cũng thấy quá rõ ràng là “cuộc chiến” đã tới hồi kết: Asanuma, Harigaya và Tai bị vây quanh bởi một nhóm con gái đứng thành nửa vòng tròn. Tai đang khóc nấc còn Asanuma thì nhìn chằm chằm xuống đất mà không nói gì. Ngay phía trước họ là một thành viên năm hai tên Shinohara với hai tay khoanh lại. Vừa nhìn thấy tôi cậu ta liền nói:

“Ibara à? Đợi tới khi tụi này xong rồi mới tới hả? Cũng lanh dữ.”

“Không phải. Tôi chẳng biết gì về vụ này cả.”

“Dĩ nhiên là không.” Sau lời mỉa mai Shinohara quay lại mà trịnh thượng chỉ tay vào ba người trước mặt mình. “Vậy thì để tôi nói thẳng ra vậy. Tụi này thì biết hết đấy. Các người tính cuỗm tiền quỹ CLB để làm cái dự án manga rồi lợi dụng nó đá tất cả những người không biết vẽ ra khỏi CLB phải không? Thật tình đấy, các người có thể bần thỉu tới mức nào?”

Sau khi chị Kouchi rời CLB Shinohara ít nhiều cũng được tôn làm thủ lĩnh phe “đọc”. Ừ thì biết cả rồi đấy, nhưng có cần phải nói bằng cái giọng đó không?

‘Đừng có nói bậy. Asasanuma chỉ muốn Cộng đồng Manga không gây khó dễ trong việc sáng tác manga và đã nói rằng sẽ xin sự đồng ý của hội trưởng Yuasa. Như vậy mà gọi là cuỗm à?”

“Hội trưởng á?” Shinohara lẩm bẩm rồi cười toe toét. “Chị ấy rời CLB rồi. Cần tập trung ôn thi gì ấy. Bộ không biết sao?”

“Cái gì…”

Tôi nhìn quanh hòng tìm kiếm sự tồn tại của chị Yuasa. Vậy là chị đã không còn ở đây, hay đúng hơn là mọi thành viên năm ba khác.

Ra là vậy, tôi tự nói với mình.

Cũng như việc Asanuma cố gắng nắm thế chủ động bằng kế hoạch sản xuất manga thì Shinohara và những người khác dường như cũng xúc tiến trong việc thúc đẩy chị Yuasa, người đứng thế trung lập, ra khỏi chức hội trưởng. Đây là thời điểm các học sinh năm ba bắt đầu rời CLB nên sự tình hiện tại cũng không có gì kì lạ. Là hôm qua, hoặc cũng có thể chỉ mới sáng nay thôi mọi chuyện đã xong mà tôi hề biết. Nhìn mà xem, sự là ra vậy rồi mà còn lo về việc có thể vẽ hay không… Tôi đang làm cái quái gì thế này?

Nhìn thấy tôi dao động Shinohara ngay lập tức bồi vào: “Cơ mà bảo tụi này ‘làm khó’ là làm gì hả? Tôi nghĩ chính tụi nó mới phải nhìn lại mình ấy. Lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo, rồi nhạo báng những người không biết vẽ nhưng vẫn muốn gia nhập CLB. Giờ thì tụi nó làm như mình là người bị hại khi bị bảo là dẹp cái trò đâm lén sau lưng này đi cơ đấy. Dẹp dùm! Tụi này chỉ muốn làm những gì mình thấy vui. Chỉ cần nói là thích manga thôi cũng đủ để ba mẹ và thầy cô coi tụi này như những con ngốc rồi, vậy thì tại sao tụi này lại phải chịu đựng những điều như thế cả ở trong đây?”

Những thành viên theo phe Asanuma bấy giờ đều nhìn tôi. Mọi ánh mắt đều lạnh lẽo. Dựa vào bầu im lặng này tôi hiểu họ đều đồng tình với tràng mắng nhiếc của Shinohara nhắm vào tôi và Asanuma.

Tôi không coi họ là lũ ngốc. Tất cả những gì tôi muốn là được vẽ, đồng thời với tôi việc coi thường những người không biết vẽ cũng kỳ quặc như phải xin lỗi họ vì mình biết ấy. Không đời nào tôi làm vậy.

… Nhưng có thật thế không?

Có khi nào mà, dù vô tình không nhận ra, nhưng phần tiềm thức trong tôi đã nổi dậy mà làm điều không hay – như lỡ buông ra lời nặng nhẹ hay tỏ thái độ hay không? Không, bình tĩnh nào. Mình biết là mình không làm mà. Sáng tác manga âu cũng chỉ là một trong số những tài năng. Nó chẳng cao quý hơn việc lộn hàng chục vòng qua những chiếc xà hay ghi nhớ toàn bộ sử sách Nhật Bản. Dĩ nhiên là nó quan trọng với chính người sở hữu nhưng với tôi họ sẽ chỉ là đồ ngốc nếu mang ra ba hoa với người khác.

Mày không được nghi ngờ chính mình Mayaka à!

Tốt nhất là đừng để mình mất bình tĩnh bởi những cái nhìn đó. Bây giờ tôi phải tĩnh tâm để nắm rõ tình hình.

“Vậy… ai là tân hội trưởng?”

Shinohara nở tròn mắt. “Cậu không biết á?”

Xem ra là một người tôi quen rồi. Chắc chẳng phải Asanuma đâu nhỉ? Shinohara giơ tay mà chỉ vào tôi.

“Tớ sao?”

“Không. Đằng sau cậu.”

Tôi quay lại. Người đứng ở đó là bạn cùng lớp, một cô gái có vẻ ngoài rụt rè mà rõ là không như thế chút nào và là người bước vào phòng ngay sau tôi. Hani giơ tay làm dấu hiệu xin lỗi trong khi tôi lặng như phỗng.

“Xin lỗi nhé Maya-cchi. Thật không dễ để nói với cậu.” Đoạn cậu ấy bước lại gần Shinohara mà hỏi: “Họ có chấp nhận không?”

“Tất cả.”

“Tốt. Vậy nói cho Maya-cchi nhé.”

Xem ra họ đang nói về thứ gì đó như lệnh trừng phạt giành cho phe nổi dậy. Với một biểu cảm thoải mái hơn khi nãy, Shinohara bắt đầu nói:

“Tụi này đã nhất trí trước khi cậu đến đây.”

“Tụi tớ không được vẽ nữa phải không?” Tôi nói.

“Nếu các người muốn vẽ thì cứ vẽ, tụi này không cản.”

Hơi bất ngờ với lời tuyên bố tôi liền quay về hướng Asanuma, tuy nhiên cậu ấy vẫn cứ vậy. Có lẽ hiệp định chưa chỉ dừng ở đó.

“Cái manga ấy dù gì thì cũng chết yểu mà thôi. Các người nói thì hay lắm nhưng tụi này thừa biết Ibara là người duy nhất từng làm được cái gì ra hồn. Muốn thử thì cứ việc. Hay là để tôi viết dùm đơn xin trợ cấp luôn nhé? Nếu không hoàn thành được đúng thời hạn thì ít ra tụi này cũng được một phen cười đã đời, và các người dĩ nhiên cũng phải chịu trách nhiệm vì lãng phí tiền quỹ mà rời CLB dùm.”

Thu ngón trỏ vào, Shinoraha lần này lại úp bàn tay trước ngực.

“Còn nhiếu trong một-phần-triệu khả năng mà làm được đi… ờ vậy thì phúc cho các người! Tụi này sẽ để các người muốn làm gì cái CLB này cũng được, và một CLB mới sẽ được lập nên và chơi theo luật của tụi này. Vậy nhé.”

Rồi hiểu. Ngày này rốt cuộc cũng đã tới.

Tôi có dự cảm này cũng một thười gian rồi. Vết nứt giữa hai bên đã trở nên quá lớn để có thể hàn gắn. Dù thế nào thì đến cuối cùng CLB cũng sẽ phân làm đôi.

Tiếng vỗ tay cảu Hani khiến tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Tớ chắc rằng cậu hiểu chuyện sẽ đi đến đâu Maya-cchi ạ. Xin lỗi vì tất cả. Giờ thì chúng ta cứ làm những gì phải làm thôi.”

Shinohara lấy ra một tờ giấy và phe phẩy trước mặt Asanuma.

“Về vụ đơn xin trợ cấp thì tụi này có sẵn ở đây rồi. Điền các thứ, ký tên và hỏi ý kiến thầy phụ trách CLB tụi này cũng làm luôn rồi. Cậu chỉ việc ghi số tiền và mục đích sử dụng vào là xong Asanuma ạ.”

Nghe gọi tên, Asanuma cuối cùng cũng chịu ngước lên mà nhìn vào lá đơn đầy lo lắng, nhưng rồi chỉ chầm chậm lắc đầu.

“Tôi chưa quyết định số tiền. Tụi này chưa nhất trí về số trang sẽ vẽ…”

“Ồ, thôi nào. Không cần phải lo chuyện đó. Nếu không đủ thì mình nộp thêm cái khác thôi. Mười ngàn yên nhé. Bắt đầu luôn là bước quan trọng nhất mà.” Hani lên tiếng.

Như thể bị bùa lú từ giọng nói ngọt ngào kia, Asanuma run rẩy bước về phía trước. Shinohara cũng có sẵn trong tay một cây bút mà đưa cùng với lá đơn. Asanuma cầm cây bút đầy thận trọng, nhung khi chuẩn bị viết thì chẳng hiểu sao cậu ấy đứng đờ như bị cái gì ngăn lại.

“Sao vậy? Sợ à?” Shinohara khích tướng, và tôi có cảm giác mình vừa thấy một tia giận dữ thoáng qua đôi mắt của Asanuma trước khi cậu ấy bắt đầu viết.

Tôi chỉ có thể nhìn những gì đang xảy ra trong sự rời rạc của nhận thức. Rõ ràng có điều không ổn nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra đó là cái gì. Mọi thứ đang lao đi quá nhanh chăng? Rốt cuộc thì một câu hỏi cũng được thành hình: tại sao Hani lại gấp gáp trong việc hoàn thành lá đơn thế nhỉ? Nếu bị điền vào thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chúng tôi có vẫn được vẽ không… Không, vớ vẩn quá! Đó không phải vấn đề… Nãy Shinohara đã nói gì nhỉ? Tôi tuyệt vọng trong mớ suy nghí và ký ức lẫn vào nhau như bòng bong hòng nhớ lại những từ đó. Dường như đã có một câu thế này.

… và các người dĩ nhiên cũng phải chịu trách nhiệm vì lãng phí tiền quỹ mà rời CLB dùm.

“Khoan đã!”

Tôi lập tức hét lên để ngăn Asanuma nhưng lá đơn đã kịp hoàn thành. Cái tôi nhận được chỉ là ánh mắt trừng trừng khi cậu ấy quay lại, và một giây lơ đễnh là quá đủ để Hani giật lấy lá đơn…

Vậy đấy, hy vọng cuối cùng trong việc ngăn CLB tan đàn xẻ nghé đã bị dập tắt. Chúng tôi lẽ ra đã có thể từ bỏ dự án áng tác manga, không bao giờ lên kế hoạch mà không thông qua mọi người và dần dà hy vọng những lứa sau sẽ hàn gắn lại với nhau. Còn giờ đây, bị đánh tiếng là đã xin tiền quỹ rồi thì đừng hòng lấy cái lý do thậm chí cái manga ấy còn chưa thành hình để thương thảo về thời gian, và dù chúng tôi có không chạm tới một đồng thì vẫn sẽ bị gắn vào cái tội “không sử dụng tiền quỹ một cách hiệu quả” mà thôi.

Tôi vốn không bao giờ ghét một ai bên phe “đọc”, và thậm chí cũng chẳng coi mình là thành viên cốt cán của phe “vẽ” hay bất cứ cái gì hết. Thế nhưng lần này họ đã chơi quá độc. Nếu muốn chia CLB ra ngay từ đầu thì họ có thể tự tách hoặc bảo với tôi và Asanuma làm điều đó. Nhưng không, họ làm ra thế này là để sỉ nhục chúng tôi hết mức có thể. Tôi trừng mắt nhìn Hani nhưng cậu ta đã không còn hướng về mình, mà chỉ nhẹ nhàng bỏ lá đơn vào cặp trước khi bước ra khỏi phòng.

“Được rồi. Chúc các cậu may mắn. Tớ sẽ đi xin chữ ký của thầy.”

Nếu tôi… ngay bây giờ có thể đuổi theo mà tát con nhỏ ấy một cái rồi xé lá đơn đi… Liệu điều đó có cứu Cộng đồng Manga khỏi sự sụp đổ hay không?

… Điều đó chỉ càng làm tệ hơn. Trong căn phòng bấy giờ đã yên lặng, tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng thổn thức của thành viên năm nhất Tai, cho tới khi cô bé có thể nói mà không cần biết ai đang ở xung quanh.


“Em xin lỗi chị ơi. Em thật sự xin lỗi!” 


Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 6 Story 4 Chương 2♬   Hyouka   ♬► Xem tiếp Tập 6 Story 4 Chương 4
Advertisement