Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

CHƯƠNG 6 (ĐẰNG B)[]

Tiệc mừng đã bắt đầu trong phòng khách.

Vẫn còn chỗ ngồi và tôi hiển nhiên là thể loại đông vui là ham, nhưng thực tế thì nó chán tới mức tôi lập tức phải chạy biến và điểm đến duy nhất là chỗ Mayaka. Dù chẳng muốn làm phiền tới những người đang làm việc nhưng rốt cuộc tôi cũng trò chuyện một cách đầy thoải mái với hai đàn chị làm việc chung với cậu ấy, và dường như Mayaka đã đưa ra một tuyên bố trước hai người rằng:

“Em đang nhắm tới việc hẹn hò với cậu ấy.”

Ba cô nàng miko-bán-thời-gian hẳn là đã khăng khít với nhau sau khi làm việc chung gần một ngày, vì tôi có thể cảm nhận sự ủng hộ mãnh liệt của hai cô nàng giành cho Ibara sau lời tuyên bố ấy. Không biết từ đâu ra nữa, chứ tôi không nghĩ hai cô nàng là học sinh Cao trung Kamiyama.

Vừa mở cửa tôi có thể thấy Ibara tỏ ý cho phép vào, nhưng nếu bước qua cái ngưỡng này thì toàn thân tôi sẽ bị trưng ra giữa thanh thiên bạch nhật nên dù có ít người cỡ nào tôi cũng nghĩ mình không nên làm vậy. Thay vào đó tôi chỉ thò đầu vào sâu nhất có thể.

“Fuku-chan, nhìn này!”

Nói xong cậu ấy đưa ra trước mặt một cái ví gấp được và phủ ngoài bằng một lớp vải gin. A, chắc chắn tôi nhận ra nó.

“Chẳng phải là của Houtarou sao?”

“Đúng vậy, tên ngốc ấy hẳn là đã đánh rớt.”

“Ừ, bộ vía của cậu chàng Houtarou có lỗ thủng âu cũng là chuyện thường.”

Houtarou có thể nghĩ rằng mình hỗ trợ Chitanda về nhiều mặt nhưng đó là những ngoại lệ duy nhất trong trí nhớ của tôi. Cậu ta đã bao phen khiến tôi và Ibara hoảng hồn dù là trong những hoạt động bình thường nhất. Tôi còn nhớ có lần khi chúng tôi đến suối nước nóng vào hè năm nay, à lộn, năm rồi[1] nhờ Ibara có người quen, Houtarou đã bất tỉnh nhân sự khi mới ngâm mình được vài phút.

Tóm lại việc Houtarou làm rớt ví là chuyện dễ hiểu, nhưng nó cũng khiến tôi bắt đầu nghi về việc cái khăn tay có phải là của Chitanda-san hay không.

“Lạ lắm. Cậu nhìn này.”

Mayaka nói khi mở banh cái ví ra. Ê, không nên lục ví của người khác chứ! Mà rồi tôi cũng dán mắt vào nội dung bên trong cái ví. Trời đất…

Mayaka tóm lại tình trạng bằng một câu.

“Cái ví trống trơn.”

Không có một thứ gì ở cả chỗ để giấy ghi chú lẫn chỗ để tiền xu. Một yên cũng không.

“Không lạ sao Oreki tới đây để viếng đền cơ mà, cậu ta phải có ít tiền để cầu nguyện chứ.”

“Ưm, không hề gì. Cậu ấy có thể đã dâng hết tiền cho thần thì sao.”

“Hắn á? Cậu có lộn không?”

Lộn chứ, tôi cũng chả nghĩ vậy. Khó mà nghĩ rằng cậu ấy có một điều ước mãnh liệt đến thế. Chỉ vào ví tôi nói:

“Cái lạ là ở ngăn giữ thẻ. Thường thì Houtarou luôn mang theo một cái thẻ điểm tích lũy hay thẻ thành viên gì ấy nhưng ở đây cũng trống không.”

“À ừ, đúng rồi.”

“Vậy có lẽ nó không phải là ví của Hotarou nhỉ.”

Nhưng Mayaka lập tức phản đối:

“Không, chắc chắn là ví của cậu ấy.”

“… Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Vì thứ này được buộc vào phần dây xích kim loại của cái ví.”

Mayaka lấy ra một mẩu giấy. Nó nhỏ và trông như bị vò nát. Cầm vào tay tôi liền nhận ra đó là một tờ quẻ.

“Cậu xem đi.”

Mở cái quẻ ra… tôi liền bật cười như điên dại.

“Đại Hung! Đại Hung! Trời đất thánh thần ơi đền Arekusu làm thiệt kìa. Lần đầu tiên có một ngồi đền chơi xấu tới mức bỏ cả quẻ Đại Hung vào!”

Nhưng Mayaka không tỏ ra vui mà chỉ cười gượng, và giọng cậu ấy thực sự nghiêm túc.

“Đây là cái quẻ Houtarou đã rút. Nó cũng có nói là sẽ Bị đục mổ bởi muôn loài chim chóc hay đại loại vậy. Oreki làm rơi ví với tờ quẻ được buộc vào nó.”

Ra vậy.

Tôi nhíu mày và chẳng thể nói được lời nào. Có lẽ điều đó khiến Mayaka lo lắng.

“Fuku-chan?”

“… Nghĩa là…”

Tôi nuốt nước bọt một phát.

“Vì Houtarou đã cột điềm rủi này vào cái ví nên không những nó bị đánh rớt mà còn bị lột sạch!”

Thật là tội nghiệp cho cậu chàng, đầu năm đầu tháng đã xui xẻo như vậy.

Phải chăng đó là sức mạnh của quẻ bói? Nếu nó đã dự đoàn số phận bi thảm của Houtarou chính xác đền vậy thì tôi cũng nên lợi dụng một chút. Thế là tôi rút ra một đồng một trăm yên…

“Mayaka, cho tớ rút một quẻ nhé.”

CHƯƠNG 6 (ĐẰNG A)[]

“Vẫn chưa có ai tới… Ách xì!”

Đó là âm thanh của Chitanda.

Thật là sai lầm làm sao khi nghĩ rằng mặc những thứ đó là không lạnh. Là con trai tôi chưa bao giờ mặc kimono, nhưng dù có nhìn từ góc nào đi nữa thì sẽ chẳng một có sự sỉ nhục nào hơn việc tôi mặc nó.

“Cậu ổn đấy chứ?”

Chitanda gắng cười mà đáp:

“Không sao… lẽ ra tớ nên mặc thêm chiếc michiyuki…”

“Michiyuki?”

“Là cái áo màu đen làm bằng vải crêpe ấy.”

A, ra nó được gọi là michiyuki sao? Nghe rất Nhật Bản.

“Tớ cũng hối hận vì không mang áo khoác.”

“Trời càng ngày càng lạnh rồi…”

Nói thế là giảm rồi. Chính xác hơn chúng tôi đã gần giới hạn của minh. Nếu không có một cái túi ấm trong túi áo chắc tôi đã chào thua mà la lên cầu cứu.

Giờ đây trong túi ngoài cái túi thơm còn có những thứ khác. Một tờ một ngàn yên, vài đồng tiền lẻ cùng một cái thẻ tích lũy điểm của một cửa hàng CD.

Ném đi cái ví là một quyết định quan trọng. Tôi đã nghĩ rằng cái bóp của Chitanda là phương án tốt hơn, vì nếu buộc cái quẻ Đại Hung của tôi vào đó thì Ibara sẽ hiểu ngay vấn đề và lập tức ứng cứu nhưng rốt cuộc tôi đã không làm vậy. Cái bóp của Chitanda không phải thứ nhỏ thường dùng để mua bánh mì ở căn-tin mà là một phần của bộ trang phục đặc biệt đón năm mới của nhỏ. Khi cầu nguyện tôi đã có dịp ngắm một lúc lâu: đó là một chiếc bóp bằng da thuộc trông rất mắc tiền. Tôi bèn nghĩ về việc bỏ ra hết những thứ trong bóp để lỡ nó có bị trộm thay vì gửi về chỗ Ibara thì cũng đỡ, nhưng ngặt nổi Chitanda lại chứa rất nhiều đồ trong đó. Lỡ bất kỳ ai ngoài những người đạo dân phát hiện ra thì xác định phần nhiều là mất. Để giảm tối đa rủi ro tôi bèn lột sạch chính cái ví của mình, và để chỉ ra đây là ví của Oreki Houtarou tôi buộc quẻ bói của mình vào sợi dây xích trong ví. Vì đó là một mẩu giấy nên tôi thực lòng muốn điền thêm một chữ “Cứu” nhưng không may, dù suy nghĩ muốn banh não tôi cũng không tìm ra dụng cụ nào thay cách thì để thay thế cho chữ viết. Đã thử tạo những vết xước hình chữ “Cứu” nhưng khi buộc vào dây xích tờ giấy sẽ bị nhàu và những nếp xước sẽ không còn nhận diện được. Tôi cũng có thể bỏ nó vào trong ví, nhưng nếu vậy nó sẽ không nằm ở một vị trí làm cho Ibara dễ nhận diện và kết luận rằng đó là ví của tôi nếu nhỏ không dám mở ra. Một bài toán khó…

Và xem ra tôi đã đưa lời giải sai. Cái ví chắc chắn đã được chuyển đến Ibara nhưng ứng cứu theo chiều ngược lại thì chưa. Hẳn nhỏ đã nghi ngờ chút ít với việc cái ví của tôi đến sau chiếc khăn của Chitanda nhưng… vẫn chưa đủ khiến nhỏ rời ca trực để kiểm tra tình hình.

“Xin lỗi nhé Chitanda. Tụi mình chắc không còn lựa chọn nào khác.”

Trong tôi trỗi lên một tâm trạng muốn hy sinh để đưa Chitanda đang lạnh cóng tấm áo khoác còn lại của mình nhưng lý trí tôi biết mình cũng lạnh. Nếu cởi tấm áo này ra tôi sợ rằng mình sẽ ngất vì hạ thân nhiệt mất.

Chitanda nhìn tôi mà mỉm cười.

“Không, là lỗi của tớ đã ích kỉ kéo cậu theo.”

“Cậu không có ích kỉ. Đó là công việc mà, phải không?”

“… Dù là thế nhưng việc khiến cậu theo không thể đổ lỗi cho ai khác. Mình gọi giúp đỡ thôi, nếu có lời đồn gì thì đành chịu vậy.”

Nghe đến đây phải nói khiến tôi cực kỳ chán nản, chịu lạnh cho cố để giờ cũng phải bỏ cuộc nhưng chúng tôi thực sự hết cách rồi. Khi tâm trí còn tỉnh táo có lẽ không nên phí thêm phút giây nào nữa. Tôi gật đầu.

Nhưng ngay khoảnh khắc cuối cùng đó…

“Tớ nghĩ có lẽ Fukube-san đã tới đây rồi...”

Lời bâng quơ của Chitanda khiến tôi nhận ra một nhân vật đã bị lãng quên. Đúng rồi! Satoshi có lẽ đã ở đây. Hắn có nói là sẽ trở lại đền vào giờ này cơ mà! Khi việc thoát thân bằng những phương pháp vật lý tỏ ra bất khả tôi đã nghĩ đến việc liên lạc với Ibara, nhưng nhỏ không phỉa là lựa chọn khả dĩ duy nhất. Còn có Satoshi! Satoshi-sẽ-hiểu!

Ôi, nhưng phải có đủ dụng cụ đã.

“Chitanda, cậu có dây không?”

Chiatnda giật mình trước sự lên tiếng đột ngột của tôi.

“D-dây à?”

“Dài cỡ dài, khoảng năm mươi cen-ti-mét là đủ. Chắc chắn sẽ giúp chúng ta truyền thông điệp.”

Chitanda bắt đầu rà khắp người để tìm một sợi dây.

“Dùng quai guốc của tớ được không?”

“Quá ngắn.”

“A! Trên cái túi dây của tớ có dây này!”

Tôi lắc đầu.

“Không được, vì chúng ta cũng sẽ dùng cái túi dây của cậu.”

Nhỏ nghiêng đầu tỏ ra bối rối. Đành chịu, tôi sẽ giải thích sau.

“Vậy dùng dây giày của cậu được không?”

“À đúng rồi! Chính nó!”

Lấy hết nhiệt huyết còn lại, tôi nhìn xuống chân và ngay lập tức thất vọng. Nếu là giày bình thường thì đã tốt nhưng hôm nay tôi lại mang ủng không dây, chả phải là để cho đẹp gì mà vì tôi sợ mặt đất sẽ trơn khi tuyết tan. Trời ạ, sao mọi thứ cứ chống lại mình thế này?

“Nếu thực sự là cần…”

Chitanda nhẹ nhàng chạm vào dải obi trên bộ kimono của mình.

“Cậu có thể dùng cái dây buộc dải obi của tớ.”

“Nó đủ dài không?”

“Chắc là đủ.”

Chitanda gật đầu, và vì lý do nào đó nhỏ quay mặt đi. Không để ý tiểu tiết tôi nói:

“Gỡ nó ra có khó không?”

“Ơ, ừm, cũng khó… Sẽ tốn chút thời gian.”

Khi đó trong lòng tôi chợt cảm thấy có gì không ổn.

“Ưm… Chitanda này, tớ không rành về kimono lắm nhưng mà…”

“…”

“Liệu bộ kimono có bị làm sao nếu gỡ cái dây ra khỏi dải obi không?”

Lời đáp cho câu hỏi đó tốn khá nhiều thời gian để phát ra. Chitanda nhìn xuống đất mà nói rất khẽ.

“Dải obi chắc là sẽ… rời ra…”

“Cái gì? Thế thì không được!”

“Tớ cũng nghĩ vậy, vì chỉnh lại cũng khó…”

Đó không phải vấn đề ở đây. Dù có nhận được sự giúp đỡ của Satoshi thì hắn sẽ nghĩ gì khi thấy Chitanda… thành ra thế ấy? Chắc chắn là chẳng tốt lành nổi và xem như công sức của chúng tôi cũng thành công dã tràng.

“Bộ không có nổi một sợi dây quanh đây sao?”

Nghĩ nào!

Gian nhà phụ này có một cây chổi tre, một cái xẻng sắt, một cây cọc dài, một cái giá trống, một cái cần câu cùng một cái thùng cạc tông chứa đầy tách trà giống hệt nhau. Tôi không nhớ mình đã kể đi kể lại những thứ đó bao nhiêu lần vì cái cần thiết duy nhất chỉ là một sợi dây… Nếu có dao tôi sẽ thử cắt những sợi chổi. Dùng xẻng có được không nhỉ? Chắc là không, và cọng tre cũng quá ngắn.

Dường như không chịu nổi bầu yên lặng Chitanda rụt rè hỏi:

“Ưm… sao cậu lại cần một sợi dây để gọi Fukube-san tới giúp vậy?”

Chuyện quan trọng bây giờ là: sợi dây ở đâu? Tôi sắp chết cóng rồi.


  1. Vì hôm nay là năm mới nên tình tiết trong câu chuyện “Con ma nhìn gần” được coi là năm trước.

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 4 Story 5 Chương 5♬   Hyouka   ♬► Xem tiếp Tập 4 Story 5 Chương 7
Advertisement