Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

Dịch: Nhật Nguyên

Chương 18: Bàn chuyện kết hôn với nhà vua[]

Sau lần Finia tỏ tình, vài ngày đã trôi qua. Đối với tôi thì chuyện được một cô gái trưởng thành xinh đẹp tỏ tình cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên nếu lấy phương diện mình đang trong cơ thể này ra bàn, đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Cái này không phải nói quá nhưng giờ tôi còn xinh hơn Finia gấp ngàn lần cơ.

Chẳng những mái tóc thanh ngân sắc cùng song mâu lưỡng sắc ra một dáng vẻ huyền ảo, do giai đoạn sơ sinh tôi còn bị chứng biếng ăn hành hạ(?)* làm cơ thể yếu ớt hơn bình thường, nên cứ khiến người ta có một cảm giác đáng yêu vì quá là mong manh dễ vỡ. Chẳng những vậy, khi nhìn vào đôi tay chân mảnh khảnh của tôi thì chẳng ai cưỡng nổi cái ham muốn chở che cho được. (*dấu ? của tác giả, chắc là troll Nicole :v)

Do kiếp trước tôi chỉ là một thằng đàn ông với cả mái tóc lẫn ngoại hình đều bình bình thường thường, nên cái ngoại hình giờ đây cứ khiến tôi bị một cái phức cảm tự tôn làm cho bối rối tí đỉnh. Nếu cô bé nào đó mà biết người trong hình hài ấy lại chính là hình tượng chàng Raid lý tưởng của mình thì không bung não mới là lạ. Vì thế nên cái lý do không thể để người ta biết đến danh tính của tôi lại tăng thêm một.

Rồi đến một hôm, trong khi tôi vẫn phải sống giữa ánh nhìn soi mói đến mức vi diệu của Finia, tai họa ập đến.

“..............................”

Ngày hôm đó, Lyel vác theo một bộ mặt khó đăm đăm về nhà. Tuy khi tôi với Maria cất tiếng chào thì thằng đó sẽ đáp trả hẳn hoi, nhưng xong thì cặp lông mày lại nhăm rúm ngay tức khắc. Đến bữa cơm tối mà thằng ông nội ấy vẫn mang cái bộ mặt đó, báo hại Finia đứng kèm giúp tôi ăn uống cứ luýnh quýnh luống cuống trông đến là tội. Do Lyel mà tôi quen trong kiếp trước là một người có cách đối nhân xử thế và tính cách ôn hòa, nên cậu ta gần như chưa bao giờ làm cái mặt đó cả. Ít nhất thì từ khi tôi tái sinh tới giờ, dù tôi có lạnh nhạt, cười nham nhở hay buồn bã, mất tinh thần thế nào đi nữa, Leyl cũng chưa từng như vậy lần nào. Vậy mà giờ đây cậu ta thậm chí còn không thèm che giấu tâm trạng nữa.

Như thể hiểu tình cảnh nghiêm trọng thế nào, Maria mở lời với Lyel.

“Bữa nay anh sao vậy? Nhìn sắc mặt anh xấu quá….”

“Hử? A… anh lộ ra mặt luôn à?”

“Ừ, lắm luôn”

“Xin lỗi. Tại anh đang gặp phải chuyện khó xử…. à không, có lẽ phải nói tất cả chúng ta đều dính líu mới phải”

“Ể?”

Nếu không chỉ mình Maria thì nghĩa là chuyện liên quan đến cả gia đình chăng? Trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy thì Leyl nói tiếp.

“Hôm nay trên Vương Đô mới nhắn tin về”

“Từ Vương Đô? Tức là hoàng tử Elliot à?”

“Ừ, cơ mà giờ cậu nhóc đã lên ngôi vua rồi. Ta phải gọi là bệ hạ mới phải phép”

“Cũng phải nhỉ”

“Và năm nay thì Elliot bệ hạ đã tròn 20, cho nên cũng đến lúc bàn chuyện tìm hoàng hậu”

Hồi tôi chết thì hoàng tử Elliot, vốn được sinh ra trong phân gia của hoàng tộc, cũng mới bằng tuổi Finia mà thôi. Đùng một cái nghe nói đứa trẻ ấy giờ đã 20, phải nói là tôi có một cảm xúc khó mà diễn tả được. Dẫu cái nước này bị tàn phá nặng nề nhưng chuyện tìm hoàng hậu, sinh người kế vị nhà vua không phải chuyện đùa. Kiểu gì thì kiểu, người ta cũng chả thể nào biết bao giờ quái vật tấn công cả. Vì nguy hiểm cứ luôn rình rập như vậy nên tôi cũng hiểu vì sao họ lại muốn tìm người kế thừa càng sớm càng tốt.

“Thì, họ đã chọn được ứng cử viên hoàng hậu đầu tiên rồi”

“Ừa”

“Là Nicole nhà mình đó”

“Phụtttt?!”

Tôi cứ giả bộ chả biết hai người đang nói cái gì và húp súp, nhưng rồi một cái tên chẳng thể ngờ xuất hiện phiến tôi phun hết ra.

Ứng cử viên hoàng hậu ư? Tôi á?

“Giỡn?”

“Ừ. Lúc mới nghe, ba cũng tưởng người ta giỡn mặt mình nữa”

Xem ra Lyel cũng từng rối trí hỏi lại một câu hệt như tôi, nhưng buồn thay câu trả lời lại phũ phàng quá thể.

“Hồi tháng trước ba có thấy chân dung Nicole một lần rồi. Lúc đó ba cũng tò mò lắm cơ”

“Nhà vua, thích con ư?”

“Không chỉ mỗi chuyện đó thôi… mà còn cả mắt của Nicole nữa. Hình như ngài ấy thích đôi mắt hai màu bí ẩn của con”

Nghe tới đó, chẳng hiểu sao đến cả Maria cũng gật đầu. Đúng là thằng nhóc từng nói『đặc điểm mà chẳng ai có được』nên tôi cũng hiểu cảm giác ngưỡng mộ ấy. Bình thường, tuy hiếm nhưng vẫn có vài trường hợp mấy đứa nhóc 14 tuổi bị ảo tưởng sức mạnh kiểu đó… Đúng rồi, nhắc mới nhớ ra, lúc đó thì người bảo vệ cho thằng nhóc ấy chính là cái lũ “anh hùng cân cả thế giới” chúng tôi chứ còn ai vào đây nữa.

“Bệ hạ nói hơn thua nhau 15 tuổi thì có hơi cách biệt nhưng cũng không đến nỗi cách biệt lắm. Chờ 10 năm nữa cho con bé đủ tuổi cũng được”

“Nhóc này giỡn mặt mình hả ta”

“Chứ còn gì nữa”

Chả biết tôi có nghe lộn hay không, nhưng hình như giọng Maria đang rất là điên thì phải. Và đây không chỉ đơn thuần là linh cảm ba chớp ba nháng.

“Muốn cướp thiên thần của chúng ta à… chắc em phải thổi tung cái nước này lên quá”

“Vậy cũng được”

“Bậy bậy, làm sao mà được! Làm ơn tỉnh trí lại đi, Lyel-sama!”

Nghe hai người to nhỏ chuyện gì đó bốc mùi nguy hiểm nồng nặc, Finia hốt hoảng lên tiếng can ngăn. Cứ hễ bàn chuyện gì liên quan tôi là hai người này lại hóa khùng vậy đó, cho nên hãy cố lên bé cưng ơi. Vận mệnh cả quốc gia đang nằm trong tay bé đó.

“Nhưng Finia, nếu bị bắt đi làm hoàng hậu, em sẽ bị chia cắt với Nicole đó”

“Urg… nh… nhưng…”

“Đúng là Nicole không phải quý tộc, nhưng chiến tích của bọn anh cũng không phải đùa đâu. Nghe đâu chẳng có bao nhiêu quý tộc phản đối cả”

“Và có thể, cậu nhóc lôi kéo Nicole về phía mình còn là để cũng cố quan hệ với chúng ta nữa”

Quả thật nếu nhà vua muốn cưới con gái của hai vị anh hùng từng cứu rỗi nơi đây, hẳn là không có bao nhiêu quý tộc dám phản đối. Kiểu gì thì kiểu, ngay từ đầu thì một mình Leyl hoặc Maria cũng đủ sức đánh ngang cả một quân đoàn rồi. Chưa nhắc tới chuyện đương nhiên con cái cả hai là tôi giỏi thế nào, chỉ riêng việc có thể làm thân với cha mẹ thôi cũng đã cực kỳ có giá trị rồi.

“Mà chừng đó đã hết đâu. Còn cả vấn đề khác nữa”

“Như?”

“Cả gift của Michelle-chan cũng bị đánh hơi rồi. Nói cho dễ hiểu là họ đề nghị cho cô bé theo làm hầu cận của Nicole đó”

“Ơ hay…”

Ít khi nào mà Maria lại ấp úng thế này. Đối với Michelle thì đề nghị này chẳng khác gì cơ hội ngàn vàng để thăng tiến cả. Dẫu mang trong mình một gift tuyệt vời như vậy nhưng bản thân Michelle vẫn chỉ là dân thường, cho nên được chọn làm thị nữ cho hoàng hậu kế nhiệm là một chuyện không thể. Tất nhiên trên danh nghĩa là vậy, nhưng chuyện về sau họ có lợi dụng để bắt con bé phải chiến đấu, làm hộ vệ cho hoàng tộc hay không thì đã rõ như ban ngày. Mà dù có là vậy đi nữa thì vẫn hơn sống hết kiếp gái quê ở cái làng khỉ ho cò gáy này ấy chứ.

Nhưng nếu để mắt tới gift《Xạ kích》thì hẳn là muốn bắt con bé về làm binh sĩ rồi.

“Nếu cứ thế này thì họ sẽ triệu tập con bé đi lính. Nếu xét theo hướng đó thì đề nghị này cũng không tệ, nhưng nếu vậy thì cũng đồng nghĩa ta sẽ mất Nicole”

“Nghĩa là con bé sẽ bị lợi dụng để tranh giành quyền lực trong triều đình nhỉ”

“Trước tiên thì đó là cái chắc rồi”

“Em phản đối”

“Anh cũng phản đối”

Cả hai đồng tình với nhau rồi đan chân mày lại như con sâu lông. Bữa cơm tối mà bình thường đáng ra rất ấm cúng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.


Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Chap 17♬   Eiyuu no Musume to Shite Umarekawatta Eiyuu wa Futatabi Eiyuu o Mezasu   ♬► Xem tiếp Chap 19
Advertisement